Trời lúc này đã gần sáng, đứng giữa núi rừng bạt ngàn, cô phải dừng lại một chút để nhìn kĩ lại đường đi. Cô nhớ đường đi đến nhà tù trưởng, nhưng sao đoạn đường này lại xa lạ thế. Ch.ết thật, là cảnh vật thay đổi, hay là tại cô chưa phục hồi hoàn toàn trí nhớ?
“Viu… viu… viuuuu…”
Tiếng bánh xe lạo xạo hoà lẫn với tiếng gió rừng vi vu, heo hút. Cô thấy toàn thân ớn lạnh bởi những cơn gió rừng gào rít này.
“Hi hí… hi hí…”
Tiếng người vang lên đằng xa, một đám trẻ con đang nô đùa cười nói. Trong lòng cô loé lên hi vọng, cô thúc ngựa lại gần chúng để hỏi đường. Chúng không nhìn thấy cô hay vì sợ mà cứ co chân chạy càng xa cô hơn. Lòng cô thấp thỏm, đám trẻ đó là hi vọng nhỏ nhoi để cô hỏi đường, cô không thể bỏ lỡ.
Cô thúc ngựa đuổi nhanh hơn, đám trẻ lại càng chạy xa hơn. Đứa cầm đầu đám trẻ đó cứ chạy một lúc lại quay lại nhìn cô, trời lờ mờ tối, ánh mắt nó cũng tăm tối nhìn chằm chằm vào cô. Miệng nó mấp máy nói gì đó, gió rít bên tai làm cô không nghe rõ, nhìn khẩu hình giống như là:
“Đuổi đi… đuổi theo đi… đuổi theo đi nào…”
Đến khi cô nhận ra đám trẻ đó chạy còn nhanh hơn là cô đi xe ngựa, thì bóng dáng bọn chúng đã biến mất nơi cuối con đường sâu hun hút…
Đám trẻ đó… không phải là người.
Khao Miêu tái mặt nhìn quanh, thật may nhìn thấy thấp thoáng bản làng giữa rừng núi. Cô đi theo hướng đó, vòng vèo một hồi rốt cuộc cũng tìm được đến nhà tù trưởng. Xem ra đám trẻ ma đó chỉ muốn trêu cô.
Cô bế thằng Bờm đã thâm tím hết mắt môi và đầu ngón tay chân, gấp gáp đi vào nhà tù trưởng.
“Cô Khao Miêu à? Lâu quá không gặp, cậu A Phủ đâu?”
Nghe đến tên cậu, mặt cô thoáng mất tự nhiên: “Cậu bận việc quân nên không đi cùng ạ.”
Tù trưởng nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, bỗng hỏi:
“Gần đây cô bị một thứ rắc rối đeo bám có phải không?”
Khao Miêu giật mình, định mở miệng hỏi sao ông ấy biết rồi lại thôi. Ông ấy là thầy mo, nhìn ra cũng là lẽ thường tình.
“Trước tiên xin tù trưởng cứu lấy thằng bé. Nó bị thế này cũng là do thứ đó gây ra, nó quấy nhiễu mẹ con tôi mấy ngày nay rồi.”
Tù trưởng trầm mặc đón lấy thằng Bờm từ tay cô. Quan sát thằng bé một hồi, ông ấy nói:
“Thật ra thằng bé không nghiêm trọng bằng cô đâu.”
“Thằng bé chỉ bị nhiễm chút tà khí, cúng giải trừ tà khí khỏi người thằng bé là sẽ ổn thôi. Nhưng còn cô… haizz… Thôi được rồi, tôi sẽ mất khoảng một buổi để cúng cho thằng bé. Trong lúc đó cô hãy suy nghĩ thật kĩ rồi nói thật mọi chuyện cho tôi được chứ?”
Cô ngẩn ra, khuôn mặt mất tự nhiên: “Nãy giờ tôi nói thật mà.”
Tù trưởng lắc đầu: “Bộ dạng cô phong trần mệt mỏi, quãng đường xa xôi như thế mà cậu A Phủ lại để mẹ con cô tự mình đến đây, không hợp lý chút nào. Có phải cậu A Phủ xảy ra chuyện gì không?”
Khao Miêu đành nói thật: “A Phủ không sao, chỉ là giữa hai chúng tôi xảy ra chút chuyện thôi…”
Cô ngồi chờ tù trưởng cúng và đun nước cây dâu tằm có tác dụng trừ tà cho thằng bé tắm, xong xuôi đeo lên cổ thằng bé một lá bùa.
“Trong vòng ba ngày những vết thâm trên mắt môi và đầu ngón tay chân sẽ dần tan biến. Lá bùa này luôn cho thằng bé đeo, tuy không ngăn được thứ kia nhưng cũng ngăn được ma quỷ thông thường.”
Sắc mặt thằng Bờm đã hồng hào hơn đôi chút, trong lúc thằng bé ngủ say, cô kể chuyện mình bị tiểu quỷ quấy nhiễu cho tù trưởng.
“Chuyện là vậy đó. Tôi đã liều mạng chạy trốn khỏi nó, mong tù trưởng có cách giúp tôi thoát khỏi con tiểu quỷ đó. Khi còn ở vương phủ, còn ở trong tầm mắt của nó, nó luôn bịt miệng, ngăn cản tôi kể cho mọi người.”
“Ngay cả cậu A Phủ cũng không nhìn thấy nó? Chuyện này quá kỳ lạ.”
Tù trưởng trầm ngâm, xem ra A Phủ đã bị cái gì che mắt mà không biết.
“Cô đã cho nó ăn máu của cô?”
Đôi mày tù trưởng nhăn tít, làm Khao Miêu cũng thấp thỏm theo.
“Tại vì nó cứ uy hiếp, nên tôi mới buộc phải cho nó ăn máu…”
Tù trưởng thở dài: “Ngải hài nhi nuôi bằng máu của chủ nhân. Cô đã cho nó ăn máu, lại còn cho ăn thường xuyên. Nó ăn máu của cô nhiều như vậy, khả năng lớn đã nhận cô là chủ nhân thứ hai rồi.”
“Nó có thể chiêu tài cho chủ nhân của mình, mang lại tiền của bộn bề, làm ăn phất lên như diều gặp gió. Nó cũng thực hiện những điều chủ nhân sai khiến, nhưng đó là chỉ khi nào cô chăm bẵm nó cẩn thận. Đặc tính của ngải hài nhi là tính độc chiếm của nó cực lớn, nó luôn muốn cô chỉ quan tâm một mình nó, dễ nạnh tị ghen ghét với những người cô yêu thương.”
Khao Miêu bất an nói: “Tôi đã cố gắng lạnh nhạt với thằng bé Bờm nhưng nó vẫn phát hiện. Tôi còn lừa nó để tranh thủ trốn khỏi vương phủ nữa…”
Nếu để tiểu quỷ bắt gặp cô, chắc nó xé xác cô để xả hận mất.