“Cô yên tâm rồi chứ? Yên tâm rồi thì ở trong xe nghỉ ngơi, tôi đưa cô đến chỗ Khao Miêu.”
Linh hồn tướng giặc cười khà khà đánh xe thẳng đường đến nhà cô ba. Đang đi êm đềm, tự dưng Lan La ở bên trong gào khóc thảm thiết.
“Trời ơi đau quá… đau bụng quá… cứu tôi với…”
Tướng giặc cau mày, hắn ngó vào trong thấy Lan La đang ôm bụng kêu gào đau đớn. Hắn nghiến răng chèo chẹo, con tiểu quỷ bướng bỉnh này lại ở trong bụng đạp phá Lan La. Kể từ lúc Khao Miêu trốn đi, tiểu quỷ thay đổi cực đoan, nó chống đối tất cả, không nghe lời ai hết.
“Đứa nhỏ ngu ngốc ch.ết tiệt này.”
Tướng giặc rủa thầm rồi chui vào trong xe. Hắn không dám nói chuyện với tiểu quỷ ngay trước mặt Lan La, hắn sợ cô ta phát hiện trong bụng mình có con tiểu quỷ. Tướng giặc đành đập tay vào gáy Lan La, cô ta lăn ra ngất xỉu.
Hắn nhỏ giọng nói với cái bụng của cô ta: “Cha xin con, con đừng quậy nữa được không?”
Con tiểu quỷ này không còn nghe lời hắn nữa! Hắn cũng chỉ là một hồn ma, so với tiểu quỷ tràn ngập oán khí này, ai mạnh hơn ai cũng rất khó mà nói.
Tiểu quỷ thoát ra ngoài, nó nhìn chòng chọc tướng giặc, hai mắt chảy ồ ồ lệ máu. Miệng nó như cái hố sâu hoắm, lở dần về hai bên, lan rộng, lan rộng về hai bên tai…
Nó cất giọng u oán nói: “Thèm… thèm máu người dương… thèm… thèm quá…”
Tướng giặc bất giác run sợ, máu người dương, cái này hắn không thể có để cho nó. Mà cũng không thể cho nó ăn máu người dương tuỳ tiện được, như Khao Miêu là một ví dụ. Tiểu quỷ hẳn là quấn lấy Khao Miêu suốt ngày, đòi ăn máu suốt ngày, muốn ăn lúc nào là được ăn lúc đó. Ăn quá nhiều thành ra nó bén hơi cô, nhận cô là chủ nhân, nghe sự sai khiến của cô.
Tiểu quỷ nhận thêm chủ nhân khác nên ngày càng không coi hắn ra gì.
“Đi… nhanh lên… đói… lắm rồi…”
Tướng giặc cắm cúi đánh xe, tiểu quỷ bất ngờ vồ lấy bụng con nô tì, đôi mắt nó hau háu vẻ thèm khát: “Moi bụng ngươi… moi gan ngươi… móc ruột ngươi… sẽ ngon lắm… he he… he…”
Tướng giặc hoảng sợ, tuy thân xác này là của con nô tì, nhưng nó mà moi bụng thân xác này, hắn phải tìm thân xác khác để trú vào, rất phiền phức. Đứa nhỏ này tự dưng lại sinh ra tính khát máu, khẩu vị của nó cũng ngày càng đòi hỏi, ngày càng kén chọn.
Nó chán ngán máu của một người đã ch.ết như hắn, tự mình đi đòi ăn máu của Khao Miêu.
“Con muốn làm gì?”
Hắn tóm lấy đôi tay tiểu quỷ đang thò vào bụng mình, phát hiện sức của tiểu quỷ từ bao giờ đã mạnh khủng khiếp. Vì Khao Miêu đã cho nó ăn nhiều máu, trong thời gian ngắn sức nó đã mạnh hơn gấp bội.
Tiểu quỷ cười quái đản chế giễu hắn: “Ngươi yếu thế?”
Nó cũng không thèm gọi hắn là cha nữa rồi!
“Đừng… đừng mà, chịu khó một chút, trời sáng sẽ đến nhà cô ba, con sẽ được ăn thoả thích mà!”
Nghe câu này tiểu quỷ mới từ bỏ ý định rạch bụng hắn. Tướng giặc khẩn trương đi không dám nghỉ, đã đến đường núi rừng, hai bên đường những con mắt ẩn sâu trong bóng đêm nhìn chòng chọc cái xe ngựa.
“Ào ào” người từ hai bên đường xông ra, Lan La ở bên trong sợ phát khiếp tỉnh dậy. Nơi biên giới này, quân Lan Xang vẫn luôn mai phục, quấy phá dân chúng Đại Việt. Thấy một cái xe ngựa đi từ bên đất Đại Việt, một mình yếu thế lẻ loi, chúng sao có thể bỏ qua.
Tướng giặc mới đầu hoảng sợ vì chưa biết là quân nước nào, đến lúc nhận ra là quân Lan Xang, hắn nở nụ cười kỳ dị. Hắn dùng giọng nữ của con nô tì hô lên: “Dừng tay! Công chúa Lan La của chúng ta đang ở đây!”
Quân lính vây quanh cái xe ngựa lẫn Lan La ngồi bên trong đều kinh ngạc. Cô ta thò đầu ra ngoài, quân lính Lan Xang nhận ra, ào ào hỏi: “Sao công chúa lại ở đây?”
Con nô tì chui vào trong rỉ tai bàn bạc với Lan La. Rồi cô ta ra ngoài, sụt sùi khóc kể mình đang mang thai mà bị Nam Viễn Vương bỏ rơi. Quân lính nghe xong căm hận, tên tướng gầm lên:
“Đại Việt coi thường công chúa của chúng ta, chúng ta phải đưa công chúa về, đòi lại công bằng cho công chúa!”
Đây sẽ là cái cớ để chúng tiếp tục gây chiến với Đại Việt.
Lan La cúi đầu che đi đôi mắt tối tăm suy tính. Bây giờ cô ta sẽ trở về Lan Xang trước, tên tướng giặc trong thân xác con nô tì sẽ đi tiếp để tìm gi.ết Khao Miêu.
“Khao Miêu, chúc mày ch.ết không toàn thây. Còn tao, tao mãi mãi là công chúa!”
Cô ta được tốp quân lính đó hộ tống về Lan Xang, ngồi trong xe ngựa cô ta cười một mình, lẩm bẩm như kẻ điên.
Lóc cóc lóc cóc…
Tiếng bánh xe lóc cóc vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch. Lúc này mẹ con Khao Miêu đang trên đường đi đến nhà tù trưởng Thái. Thằng Bé Bờm càng lúc càng nguy kịch, mắt môi, đầu móng tay và chân nó thâm tím như trúng độc. Cô đoán A Phủ sẽ sớm phát hiện và đuổi theo cô, nên cô đã thúc ngựa đi không ngừng nghỉ hai ngày nay, chỉ trừ lúc nghỉ cho thằng bé ăn uống.