Nói rồi cô ba cười gian manh bỏ đi, Khao Miêu thấy bất an, dường như cô ta tính toán cái gì.
“Hi hi ha ha…”
Bầy tiểu quỷ của cô ba đứng lố nhố khắp nơi trong nhà, chúng cứ nhìn chòng chọc vào cô, mắt dại ra, miệng thì cười lở loét sang hai bên tai. Cô thoáng rùng mình, đã rất nhiều lần cô thấy chúng nhìn mình như thế, dường như chúng muốn làm gì trên người cô…
Cô thở dài nặng nề, A Phủ có thể tìm đến đây không, cô không biết mình sẽ giữ cái mạng này được bao lâu nữa.
“Vương gia, chỗ này có một đống gỗ vỡ nát. Có hai cái bánh xe trên này, dưới vực cũng tìm thấy hai cái bánh xe nữa và những mảnh gỗ tương tự. Có thể là một cái xe ngựa gặp nạn rơi xuống vực. Còn đây là một cái vòng tay thất bảo.”
Thuộc hạ bẩm báo với A Phủ, cái vòng tay thất bảo này mỗi viên đều khắc hai chữ Khao Miêu, đích thị là cô đã ngồi trên cái xe ngựa này. A Phủ nhận lấy cái vòng, đứng thẫn thờ nhìn xuống vực rất lâu, như người vô hồn.
Tù trưởng đứng cạnh, đặt tay lên vai cậu, ảm đạm nói: “Đều tại tôi không bảo vệ được cô Khao Miêu.”
A Phủ lắc đầu: “Tù trưởng đừng nói vậy, ông đã làm rất nhiều cho vợ chồng chúng tôi. Dưới đó cũng không tìm thấy xác người, không tìm thấy cũng là còn hi vọng.”
Tù trưởng thở dài, bỗng thấy lá bùa đeo trên cổ cậu: “Đây là cái gì vậy, trước giờ cậu luôn không thích đeo bùa.”
“Là của Huệ phi thỉnh thầy, đeo cho bà ấy vui.”
Tù trưởng hỏi mượn xem một chút, rồi nói: “Cậu nên vứt lá bùa này đi. Nhìn những nét vẽ trên bùa, không phải vẽ hình gì cả, mà là chữ Lan Xang. Chữ rất nhỏ, không nhìn kĩ sẽ không nhận ra. Huệ phi lấy đâu ra bùa của Lan Xang, cậu hiểu ý tôi chứ, có kẻ đã đánh tráo lá bùa của bà ấy.”
A Phủ cầm lá bùa xem kĩ, cậu tức giận xé tan nó thành từng mảnh vụn rồi thúc ngựa dẫn theo người đi vào rừng sâu.
Ẩn sâu trong rừng cây um tùm, có một cặp mắt lặng lẽ dõi theo đoàn người của A Phủ.
“Quàng A Phủ, là ta tìm thấy Miêu trước ngươi, không thể để ngươi hẫng tay trên được.”
Hắn lẩm bẩm nói, ngữ khí tràn đầy sự căm hận. Theo sau hắn là hai tên thuộc hạ người Lan Xang, hắn liền đổi sang tiếng Lan Xang nói với bọn chúng:
“Ngươi, báo về cho quân mình tiếp tục quấy phá Đại Việt, khiến Nam Viễn Vương bận việc quân mà chậm trễ việc tìm kiếm. Còn ngươi, theo ta đi đến nhà cô ba, giả làm khách mua người.”
Hai tên thuộc hạ hỏi lại: “Nhưng thông tin của cậu Trần có chính xác không? Người tên Khao Miêu thực sự là công chúa của chúng ta, công chúa Lan La hiện tại là giả mạo?”
Trần Long nhếch mép nói: “Chỉ cần nhìn thấy dung mạo người đó, các ngươi sẽ biết ta nói thật hay không. Các ngươi làm tốt chuyện này, đem được công chúa thật về, thái tử sẽ thưởng lớn.”
Đáng tiếc vị hoàng phi thân sinh ra công chúa đã mất sớm, nhưng hắn đã được thái tử Lan Xang cho xem chân dung lúc trẻ của hoàng phi. Đặt chân dung của hoàng phi bên cạnh Khao Miêu mà xem, ai thật ai giả tự khắc có câu trả lời.
Cô ba đang ngồi buồn bực vì bệnh tình của mình thì có người hầu bẩm lên:
“Cô ơi, có khách đến xem hàng.”
Nghe vậy tâm tình cô ba mới khá hơn một chút, cô ta đi tới phòng dành riêng để tiếp khách mua người. Khách này là hai người đàn ông, cả hai đều râu ria xồm xoàm, nói tiếng Lan Xang. Nếu gỡ bỏ lớp râu ria xồm xoàm đó, Trần Long chắc chắn bị cô ba nhận ra, dù gì trước kia hai nhà Hà, Trần cũng đối đầu nhau như nước với lửa.
Cô ba tươi cười chào hỏi, vỗ tay cho người hầu dẫn các cô gái mơn mởn đi vào. Tên thuộc hạ sáng rỡ hai mắt lên, còn Trần Long chỉ thờ ơ đưa ra một bức chân dung: “Tôi muốn cô gái này.”
Nhìn thấy bức chân dung của Khao Miêu, cô ba thoáng mất tự nhiên, rồi xua tay nói: “Chỗ tôi không có người nào như thế này.”
Trần Long thu hết phản ứng của cô ba vào mắt, nhưng cũng không vạch trần. Hắn đã cất công đến đây, đương nhiên đã tìm hiểu qua, cô ba này có chơi bùa ngải, không nên dại gì mà xung đột trực tiếp với cô ta.
Hắn làm như một khách mua người thực sự mà nghiêm túc lựa chọn. Cô ba thấy hắn mua liền một lúc chục cô, rất vui vẻ tiếp đãi, sự nghi ngờ ban đầu cũng nhanh chóng bay biến.
Trần Long đem chục cô gái về tra hỏi: “Ta sẽ thả các cô đi, với điều kiện các cô phải giúp ta tìm được người này.”
Các cô gái mừng rỡ, nhìn thấy hình của Khao Miêu lập tức gật đầu như giã tỏi: “Có, người này đang ở chỗ cô ba! Cô ấy cùng sư phụ của mình bị cô ba giữ lại ép chữa bệnh vô sinh, hàng ngày vào giờ Tỵ họ đều đi vào rừng hái thuốc, có người đi theo canh chừng.”
Dưới căn hầm ánh nến hư ảo, cô ba ôm đống tiền vừa kiếm được, vui vẻ nhỏ máu cho đám tiểu quỷ ăn.