Miêu Phủ

Chương 124: Chị cướp con của tôi



“Ăn đi các con ngoan của ta! Ăn thật ngon rồi kiếm thật nhiều tiền về cho ta nhé! Há há há…”

Bầy tiểu quỷ xúm xít ăn, chúng ào ào reo lên vui sướng. Trong một góc, mợ hai đứng đó đỏ ngầu mắt nhìn đám tiểu quỷ ăn, đứa con của mợ ta không có trong đám tiểu quỷ này.

Cô ba nhìn ra mợ hai đang nghĩ gì, liền nói: “Không phải ngóng, con của chị đang nhận người khác làm mẹ rồi.”

Mợ hai run lên, mắt đỏ quạch hàng lệ máu: “Không thể nào!”

Cô ba cười độc địa nói: “Tôi không hiểu sao con chị lại đi nhận Khao Miêu làm mẹ, nhưng sự thật đúng là như thế.”

Cô ta nói lấp lửng rồi bỏ đi, khiến mợ hai nóng ruột phát điên. Còn Khao Miêu, cô đã nhận được câu trả lời của Đoàn Nghị: mợ hai đang ở dưới hầm của phòng thờ, nhưng dưới đó có hồn ma của bà lớn nữa, cô không nên xuống đó.

Khao Miêu rất muốn xuống đó nhưng lại ngập ngừng lo sợ. Bà lớn khi còn sống gây bao ác nghiệp, đã hoá quỷ cũng nên. Bà ta hận cô và A Phủ nhất, nếu thấy mặt cô không chừng xé xác cô thành ngàn mảnh.

Thuốc của cô ba đã chế xong, cô cùng Đoàn Nghị sắc thuốc đưa cho cô ba uống. Cô ta cầm bát thuốc lên mũi ngửi, toan đưa lên miệng uống thì chợt dừng lại, trước sự căng thẳng của hai thầy trò Khao Miêu.

“Khao Miêu, chị uống hết một bát thuốc này cho tôi. Ai biết các người có cho tôi uống thứ độc hại gì không?”

Cô ba cười âm trầm nhìn hai thầy trò, thoáng chốc Khao Miêu và Đoàn Nghị căng cứng cả người. Thuốc này nữ nhân uống vào sẽ bị chảy máu hạ thân. Đoàn Nghị mướt mồ hôi căng thẳng nhìn Khao Miêu, cô cũng khựng lại vài giây rồi thản nhiên cầm bát thuốc lên uống sạch.

Đoàn Nghị nhúc nhích bàn tay toan cản cô lại, cô liền lên tiếng trước: “Toàn thuốc bổ thuốc quý, cô ba cho người khoẻ mạnh như tôi uống đúng là phí hoài. Phải không sư phụ?”

Đoàn Nghị cứng ngắc gật đầu: “Ph… phải.”. Truyện Truyện Teen

Cô ba hài lòng uống thuốc, còn hỏi thêm: “Bao giờ thì có tác dụng?”

“Cô ba đừng gấp, ngày mai cô sẽ bắt đầu thấy kinh nguyệt.”

Cô ba uống thuốc xong nằm ngủ, hai thầy trò Khao Miêu ra ngoài, Đoàn Nghị tái mặt hỏi cô: “Miêu, con điên rồi sao? Con cũng biết thuốc này tác dụng cực mạnh!”

Khao Miêu nở nụ cười ảm đạm: “Suỵt, sư phụ nói nhỏ thôi. Không làm vậy sao cô ta chịu tin. Con tin sư phụ, đến lúc thuốc phát tác sư phụ sẽ có cách cứu con.”

Đoàn Nghị vội chạy hồng hộc đi bốc thuốc chữa cho cô, còn cô trở về phòng, nhìn con tiểu quỷ cứ trơ lì bám theo mình mà lòng lo sốt sắng.

“Thật ra ta không phải mẹ của con. Mẹ của con đang ở dưới hầm của phòng thờ ấy, con xuống đó tìm mẹ con đi.”

Tiểu quỷ nhe miệng cười toét đến mang tai, lệ máu từ trong mắt tuôn ra ồng ộc: “Mẹ lại nữa… lại muốn bỏ rơi con sao hả… hả hả hả…”

Nó ép cô dồn vào tường, đôi tay bóp chặt lấy cổ cô. Cô ho sặc sụa, cô giãy giụa chới với, cô phải làm sao để thoát khỏi nó, để cùng sư phụ trốn đi đây?

Trước mắt cô bỗng một màu tối sầm, lực siết cổ cô như tăng thêm mấy phần. Bởi từ đâu có thêm một cái thòng lọng móc vào cổ cô, kéo cô lên. Đôi chân cô giãy giụa kịch liệt, cô đang bị treo cổ!

“Kh… không… c… cứu… cứu…”

Tiểu quỷ lập tức buông tay khỏi cổ cô, nó nhìn chòng chọc vào kẻ từ đâu đến giăng thòng lọng treo cổ cô: “Ngươi là ai? Không ai được động vào mẹ của ta… hừ hừ hừ…”

Nó có hận cô thì cũng phải chính mình ra tay, không kẻ nào được động đến cô hết.

“Con hỏi ta là ai? Ta là mẹ của con đây mà!”

Một khuôn mặt lở loét và thối rữa, nụ cười trên đó lở dần sang hai bên, điệu cười giống tiểu quỷ y đúc. Mợ hai tức giận siết chặt thòng lọng hơn, Khao Miêu sắp không cầm cự nổi, thì tiểu quỷ liền bay tới giật phăng cái thòng lọng khỏi cổ cô:

“Nói dối! Đây là mẹ của ta! Không được làm hại mẹ của ta!”

Tiểu quỷ gào lên the thé, Khao Miêu rơi bịch xuống đất, cô vừa ôm cổ ho sặc sụa vừa kinh ngạc nhìn hồn ma từ đâu đến: “Cô là mẹ nó? Cô là mợ hai?”

Mợ hai cười khẩy, vừa nói vừa tiếp tục móc thòng lọng vào cổ cô, nghiến răng siết thật chặt: “Đúng, là tôi đây. Chị cướp con của tôi, chị ch.ết đi là vừa….”

“Bình tĩnh đi, tôi không cướp con của mợ! Là nó nhận nhầm hai chúng ta! Mợ hãy quay gáy của mình ra cho nó thấy hình xăm trên gáy!”

Lời của Khao Miêu làm mợ hai bừng tỉnh, mợ ta làm theo, quay gáy của mình ra cho tiểu quỷ xem. Nhìn thấy hình xăm ký hiệu gia tộc nhà họ Hà trên gáy mợ ta, tiểu quỷ lập tức đứng hình. Hai con mắt đỏ lòm của nó trương lồi ra nhìn hình xăm không chớp mắt.

“Mẹ… sao lại có hai mẹ…”

Rồi nó khóc, lệ máu chảy ồng ộc từ hai hốc mắt: “Ai là mẹ… ai mới là mẹ ta…”

Vì bộ dạng của mợ hai lúc này khiến nó không thể nhận ra, nó nhìn qua nhìn lại không biết ai mới là mẹ mình, quá rối loạn nó liền đập phá đồ đạc trong phòng, vừa đập vừa khóc la:

“Hừ hừ hừ… ai mới là mẹ ta… sao lại có hai mẹ… hay các người lừa ta… u u u…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.