Miêu Phủ

Chương 125: Chị cướp con của tôi (2)



Đồ đạc trong phòng loảng xoảng đổ vỡ, có những thứ bay tới đập vào người làm Khao Miêu chảy máu đau điếng. Cô nói với mợ hai: “Mợ có kỉ niệm nào với đứa con này, hãy kể cho nó nghe, biết đâu nó nhớ lại mà nhận ra mợ!”

Mợ hai quẫn bách, đứa nhỏ này chỉ ở trong bụng mợ ngắn ngủi ba tháng. Kỉ niệm, có kỉ niệm gì đây…

Mợ hai bèn lên tiếng hát ru “à à à ơi…”, cái lưỡi dài lúc nào cũng thè ra, vắt ngang miệng làm cho âm thanh bè bè nghe kỳ dị vô cùng, nhưng tiểu quỷ càng nghe lại càng mở to mắt, trân trân nhìn mợ ta. Nó xích lại gần mợ hai hơn để nghe, đôi mắt nó chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt, nước mắt rưng rưng y như ngày đó nhận nhầm Khao Miêu là mẹ.

“Hu… hu… hu… mẹ ơi…”

Tiểu quỷ khóc nức nở, tiếng nó khóc như gió hú, nghe rất rợn nhưng lòng Khao Miêu lại nổi lên sự thương xót.

“Mợ hai, mợ là một người mẹ, chắc chắn không muốn con mình bị cô ba lợi dụng đi làm chuyện xấu, mãi vất vưởng trên nhân gian. Để đứa nhỏ đi siêu thoát là lựa chọn tốt nhất cho nó.”

Nghe Khao Miêu nói, mợ hai trợn lồi đôi mắt trắng dã lên: “Không được, cha nó sẽ sớm bắt nó đi làm việc cho hắn thôi.”

Nhắc đến tên tướng giặc kia, mợ hai không giấu được sự sợ hãi và hoảng loạn. Khi còn sống hắn luôn bạo hành mợ ta. Khao Miêu thở dài, phụ nữ xưa bị trói buộc bởi tư tưởng phụ thuộc vào chồng, dù tên tướng giặc có đểu cáng thế nào, mợ ta cũng không dám rời bỏ hắn.

“Tướng giặc bị cô ba yểm bùa tiêu tan hồn phách rồi, mẹ con mợ không bị cái gì trói buộc nữa. Gặp được tù trưởng Thái, ông ấy sẽ đưa mẹ con mợ đi siêu thoát.”

Mợ hai không tin nổi hỏi lại “Thật ư?”, rồi ôm lấy tiểu quỷ, lặng lẽ rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.

Cô đã hỏi tù trưởng, ông ấy nói giải ngải hài nhi như một trận chiến giữa người giải ngải và người luyện ngải. Người giải ngải phải có pháp lực cao hơn người luyện ngải thì mới áp chế và hoá giải được sức mạnh của ngải. So với tù trưởng, cô ba chỉ như con tép dính mép con mèo, cô ta lại sắp ch.ết rồi, trận chiến này chưa đánh đã biết kết quả. Chỉ có điều, tù trưởng và A Phủ không biết bao giờ mới tìm được đến đây…

“Bây giờ chị dâu muốn đi đâu? Chị cùng thầy Đoàn trốn khỏi đây ư? Sao có thể, cô ba và đám ngải hài nhi của cô ta không để yên cho chị đi đâu!”

Khao Miêu nở nụ cười, nụ cười trên khuôn mặt tái nhợt, thuốc khi nãy uống đã dần ngấm vào người cô:

“Cô ba… hự… sắp ch.ết rồi… bởi vì cô ta… uống phải thuốc… hự…”

Bụng cô đã bắt đầu đau quặn thắt từng cơn, trán cô lấm tấm đầy mồ hôi. Lúc này cô ba còn thảm hơn cô, bởi thân thể cô ta đã hư nhược sẵn. Cô ba nằm trên giường quặn quại, đau đến nỗi không thể xuống được giường. Đã lâu không có kinh nguyệt, cô ta chẳng còn nhớ cơn đau như thế nào, cứ ngỡ đang đau bụng kinh nên gắng sức chịu đựng.

“Ầm ầm…” cửa phòng bị mở ra đầy thô bạo, Đoàn Nghị đeo trên vai đầy một tay nải thuốc, xông vào phòng kéo tay Khao Miêu chạy ra ngoài.

“Miêu, con có sao không? Cố gắng chịu đựng một chút, trốn khỏi nơi này rồi sư phụ cho con uống thuốc! Cô ba đang đau nằm liệt giường rồi, mau đi nhanh trước khi cô ta phát hiện!”

Mặt cô trắng bệch như người ch.ết, cô phải bặm chặt môi, lấy dây thít chặt bụng để kiềm hãm cơn đau mà chạy đi.

“Sao, mợ có đi… cùng chúng tôi không… trốn đến nhà tù trưởng…”

Khao Miêu hỏi mợ hai một lần cuối, mợ ta lại như sực nhớ ra cái gì mà run rẩy lắc đầu. Mợ ta nhớ ra dưới hầm phòng thờ còn có oán hồn của bà lớn, mợ ta mà đi theo cô, bà lớn cũng sẽ đi theo. Bà ta hận Khao Miêu thấu trời xanh, tuyệt nhiên sẽ không cho cô một cái ch.ết an ổn.

“Không… chị đi đi… tôi không đi đâu…”

Mợ hai ôm tiểu quỷ vội vã quay về căn hầm, miệng lẩm bẩm: “Chị là người tốt… tôi sẽ không liên luỵ chị…”

“Đi thôi, bây giờ mới lên cơn đau, nội trong vòng một ngày máu sẽ chảy ra! Không có nhiều thời gian đâu!”

Đoàn Nghị gấp gáp thúc giục, hai thầy trò thất thểu lẩn vào bóng đêm chạy trốn.

Trong phòng của cô ba, cô ta nằm liệt trên giường, máu từ hạ thân bắt đầu chảy ra. Cô ta nằm mê man nhớ lại cái gì đó, dù trán vã mồ hôi vì đau nhưng khoé môi vẫn nở nụ cười thâm độc. Cô ta khao khát có con mà uống thuốc này, nhưng vẫn có vài phần nghi ngờ, nên cô ta đã dặn trước bầy tiểu quỷ của mình, nếu lỡ cô ta có ch.ết, thì bọn chúng hãy gi.ết hai thầy trò Khao Miêu để xả hận cho cô ta.

Ánh nến hư ảo yếu ớt giữa căn phòng tối lờ mờ, cơn gió lạnh lẽo từ đâu thổi bung cửa sổ, thổi lùa vào phòng. “Vi vuuu…”

Ngọn nến cuối cùng vụt tắt cũng là lúc hơi thở cuối cùng của cô ba trút xuống. Cô ta ch.ết trong cô độc, trước khi ch.ết vẫn mong chờ một đứa con, lại không chịu nghĩ đó chính là quả báo khi cô ta hại những đứa con của người khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.