Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 1: Về Nước.



Kiều Mộng là một cô gái hiền thục, chất phác, năm nay vừa bước sang tuổi hai mươi bốn, hiện tại cô đang làm nhân viên giao cơm hộp ở một quán cơm trưa. Quán cơm này cô đã làm việc và gắn bó ở đây gần bốn năm rồi, Kiều Mộng còn có một người em trai tên Kiều Quang năm nay hai mươi mốt tuổi, hiện tại đang là sinh viên trường đại học sư phạm.

Cô và Kiều Quang không phải là người thành phố mà là ở dưới vùng quê nghèo, hai người đã từ bỏ quê nhà mà lên đây lập nghiệp, lên thành phố cũng được hơn bốn năm. Tài sản của hai chị em dư ra chỉ có hai chiếc xe tay ga đã cũ, nhiều người ví hai chiếc xe đó không khác gì hai cái máy chà lúa, nhưng Kiều Mộng không thấy buồn hay tự ái gì hết, miễn cô và Kiều Quang có phương tiện để di chuyển đi lại là được rồi.

Kiều Mộng học xong lớp mười hai thì cô đã quyết định gác lại việc học để đi làm kiếm tiền. Dưới vùng quê nghèo khó, đồng lương ít ỏi thì làm sao cô có thể nuôi nổi mẹ già và em trai của mình đang tuổi ăn tuổi lớn được. Cũng vì như vậy mà Kiều Mộng cùng với em trai mình mới bấm bụng lên cái đất chật người đông này để đi làm kiếm sống. Cô thì sáng sớm tinh mơ thức dậy đã lo đi đến quán cơm để phụ nấu, khi có đơn hàng đặt trên app thì tức tốc sửa soạn là đơn, sau đó đi giao từ sáng đến tận trưa. Dạo gần đây, cô tìm được được việc làm thêm ca hai, tầm buổi chiều Kiều Mộng từ quán cơm di chuyển phương tiện đến nhà hàng để làm thêm việc kiếm thêm thu nhập. Cộng việc nhẹ nhàng không vất vả mấy. Khi cô đến phỏng vấn, nhà hàng chỉ còn thiếu người rửa chén đũa, cô không ngần ngại gì mà đồng ý ngay lập tức.

Nhà hàng này rất lớn, được thành lập bởi một ông chủ tên Thành Nam, đến tên nhà hàng cũng lấy tên này. Kiều Mộng nghe nhân viên trong quán giải thích nói ông chủ nhà hàng này tên là Thành, còn người con trai thì tên là Nam nên được đặt tên là Thành Nam, cô cũng chưa bao giờ được gặp hai người đó nên cô không biết.

Mỗi buổi chiều đến nhà hàng rửa bát thì cô hay đến vào lúc bốn giờ, vì buổi sáng và trưa cô đều ở quán cơm, còn khi giao cơm trưa xong thì cô liền vọt nhanh về phòng trọ để chuẩn bị cơm chiều cho em trai của mình. Kiều Quang chỉ đi học buổi sáng còn buổi chiều thì đi làm phục vụ ở quán cà phê cũng gần với nhà hàng Thành Nam, nhiều lúc Kiều Mộng hay khuyên em trai mình đừng làm việc ngoài giờ, hãy tập chung lo cho việc học còn kiếm tiền cứ để một mình cô gáng vác nhưng Kiều Quang lại không chịu.

Tuy Kiều Quang chọn đi học ngành sư phạm, học ngành đó thì không có tốn phí gì chỉ tốn mỗi tiền sinh hoạt rồi mua tập sách này kia thôi, nhưng tháng nào cậu cũng đưa cho chị gái mình tận hai triệu rưỡi, vì cậu làm buổi chiều đến tận mười giờ tối nên lương mỗi tháng đến bốn triệu. Kiều Mộng thương em trai mình vô cùng, vừa đi học còn vừa đi làm để phụ cô gánh vác gia đình như thế thật sự cô không cầm lòng được.

Nhưng số phận của hai chị em Kiều Mộng nghèo thì phải chịu lam lũ kiếm sống thôi, nói thế chứ cô thấy cuộc sống hiện tại đâu có thiếu thốn gì đâu, tháng nào cũng có dư giả đồng nào đều gửi về quê cho mẹ hết để bà có cái mà tiêu dùng. Lam lũ gần bốn năm, số tiền tích góp của hai chị em gửi về cho mẹ cũng kha khá, tháng sau là ngày tốt, nghe đâu mẹ cô sẽ lấy số tiền đó để mua nhà, sau này hai chị em về sống cùng mẹ.

Kiều Mộng luôn cố gắng để hy vọng ngày đó không còn xa, em trai cô học thêm hai năm nữa cũng đã tốt nghiệp rồi, đến lúc đó cô đã yên tâm phần nào và cô sẽ rời xa cái đất thành phố chật chội này để về quê sống cùng mẹ. Ngẫm nghĩ mới thấy, bốn năm vừa qua như một cái chớp mắt giờ chỉ cần hai năm nữa thôi, cô nhất định sẽ kiên cường và phấn đấu cho tương lai.

Cô chưa bao giờ dám nói ước mơ của mình ra cho bất kỳ ai biết hết, cả mẹ và em trai cô đều không biết. Ba của cô lúc còn sống, ông ấy là một đầu bếp rất giỏi, nhưng bất hạnh thay ông lại bị bệnh tim, căn bệnh oái ác đã cướp đi mạng sống của ông khi Kiều Mộng chỉ mới mười sáu tuổi. Kiều Mộng cũng có một ước mơ như bao người, được ăn học đàng hoàng, sau này ra trường tiếp bước nghề nghiệp truyền thống mà bao đời ông cha để lại, trở thành một đầu bếp tài giỏi, chế biến ra món ăn đặc sắc hương vị như người ba quá cố của cô vậy.

Nhiều lúc rửa bát ở nhà hàng, Kiều Mộng hay nhìn mấy đầu bếp đang chế biến thức ăn trong bếp, tất cả đều qua quy trình rất chuyên nghiệp. Cô luôn ước ao bản thân mình sẽ có một ngày giống như họ, công việc rửa bát này cũng là nhờ cô hàng xóm của cô đã chỉ cho đi làm. Kiều Mộng chỉ mới làm ở nhà hàng nổi tiếng này được hai tháng nay thôi, nếu như có công việc này sớm hơn thì cô đã được về quê cùng mẹ rất lâu rồi. Lần đó nhân viên phụ trách rửa bát có việc đột xuất nên xin nghỉ hẳn, cũng may cô hàng xóm tốt bụng biết được hoàn cảnh của cô và em trai nên đã giới thiệu cho đi làm. Hai tháng nay có thêm tiền part – time này, tổng hai tháng cô kiếm được mười hai triệu, trong lòng Kiều Mộng phấn khích vô cùng, định bụng tích góp thêm một chút ít nữa để mua cho em trai mình môti chiếc xe máy mới. Dù sao Kiều Quang cũng là thanh niên trai tráng, còn gặp bạn bè hay đi học này kia nữa, cô không muốn em mình bị chê cười. Kiều Mộng biết biết cậu sẽ không cần những điều đó nhưng cô cũng nhất quyết thực hiện cho bằng được.

Tại thời điểm này là mười một giờ trưa, hôm nay cũng là ngày mà con trai của ông Thành trở về sau ba năm đi du học bên Mỹ.

Tại sân bay, bà Tuyết là mẹ của ông Thành, ông Thành và một cô gái trẻ đều đã có mặt tại sân bay, để chờ rước Duy Nam. Ai cũng háo hức và trông ngóng, nhưng khi anh ra đến sảnh thì đã lén đi lên xe riêng của minh. Người đàn ông thừa biết hôm nay bà nội đã sắp xếp để anh ta gặp người con gái có hôn ước với mình từ rất lâu, nhưng tính cách của cô gái đó không hợp với Duy Nam nên khi nghe trợ lý bên Việt Nam báo tin, anh đã nhanh chóng sắp xếp xe riêng để tạm lánh đi.

Khi xe chạy được một đoạn thì tài xế lái xe của anh mới tấp xe qua bên đường, sau đó quay xuống nhìn người đàn ông phía sau mà hỏi:

“Anh Nam, lần này anh về Việt Nam luôn rồi sao?”

“Ừ, cảm ơn cậu nhiều nhé, mà cô ta là ai thế?”

“Dạ, là con gái của bác Khang, bạn thân của ba anh đấy! Ủa, mà em nghe nói anh và cô gái đó biết nhau rồi mà, em thấy cô ấy cũng xinh, học cùng ngành với anh luôn, sao anh lại không thích?”

“Cậu thích thì quay lại ngắm cô ta đi, tôi không thích!”

“Rồi, em không dám nói nữa! Giờ anh muốn đi đâu hay về nhà hàng ăn chút gì đó rồi tính sau? Anh Nam thấy có được không?”

“Vậy về nhà hàng ăn cái gì trước đi rồi tính, chứ ở lâu trong nhà hàng quá cũng không được đâu.”

Minh Hiếu nghe thấy thế thì vội gật đầu rồi nhanh chóng khởi động xe chạy đi. Ngồi trên xe nhưng trong lòng Duy Nam cứ thấp thỏm lo sợ, ở nhà anh rất ngang bướng nhưng chỉ sợ mỗi một mình bà nội, tuy bà rất yêu thương anh nhưng anh lại cực kỳ sợ bà nội. Từ nhỏ đến lớn Duy Nam luôn sống với bà nội, ông Thành lúc nào cũng lo cho công việc hết, ngoài nhà hàng ra ông ấy còn làm thêm bên kinh doanh bất động sản. Ban đầu ông ấy cũng có hướng cho Duy Nam theo ngành bất động sản nhưng anh ta nhất quyết không chịu vì anh ta thích kinh doanh về ăn uống ẩm thực hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.