Ngây Thơ Khó Cưỡng

Chương 2: Va Chạm.



Sau ba năm đi du học ở Mỹ, cũng đã đến lúc người đàn ông phải quay về để quản lý nhà hàng Thành Nam, chức vụ giám đốc cũng sẽ nhanh chóng được giao cho anh trong vài ngày sắp tới. Trong lòng Duy Nam lúc này đang rất nôn nóng và háo hức muốn đến nhà hàng, đã ba năm rồi anh không biết mọi thứ có thay đổi gì không, nên đã bảo Minh Hiếu chạy quanh một vòng để anh ta nhìn tổng thể hết mọi mặt của nhà hàng.

Nhưng ngay lúc này, Minh Hiếu chạy vòng ra phía sau nhà hàng trước rồi mới chạy lên trên cổng chính để vào hầm giữ xe. Thấy ánh mắt của Duy Nam cứ nhìn đăm đăm về hướng nhà hàng nên Minh Hiếu cũng nhìn theo, do không chú ý nên xe của Minh Hiếu đã tông vào thứ gì đó phía trước, anh ta biết đã tông trúng cái gì đó nên vội thắng gấp khiến Duy Nam xém tí nữa đã lau về phía trước. Anh ta gãi đầu, ngượng cười quay sang giải thích với người đàn ông.

“Anh Nam, em… em xin lỗi, hình như em tông trúng cái gì rồi.”

Nét mặt của Duy Nam hiện rõ ra vẻ khó chịu, anh hậm hực nói:

“Còn ngồi ở đây làm gì? Mau xuống xe, xem thử là cái gì?”

“Dạ, em xuống ngay đây, xin lỗi anh Nam nhé…”

Ngay lập tức Minh Hiếu đi xuống xem có chuyện gì xảy ra, thì lúc này mới thấy một chiếc xe tay ga cũ kỹ nhưng được treo trên đó rất nhiều hộp hôm trưa, anh ta vội đi đến bên cửa kính xe, Duy Nam lúc này cũng hạ cửa kính xuống, sau đó hỏi:

“Chuyện gì?”

“Hình như em lỡ đâm vào xe của nhân viên giao cơm, giờ làm sao đây anh Nam?”

“Không biết là của ai sao?”

Minh Hiếu nhìn một vòng không thấy ai hết nhưng anh ta nghĩ chắc có lẽ nhân viên giao cơm đang giao cơm cho đầu bếp và phụ bếp ở trên trong nên mới đậu xe ở cổng sau như thế này. Minh Hiếu liền nhìn người đàn ông một cái rồi thở dài lắc đầu, Duy Nam thấy vậy thì mới nói:

“Cậu có tiền mặt ở đó không? Cứ vứt lại đó vài triệu đi, có gì chút nữa tôi thanh toán lại cho cậu sau, tôi vẫn chưa đổi tiền Việt Nam.”

“Ơ… nhưng vứt tiền lại rồi lái xe đi luôn sao anh Nam?”

“Chứ cậu muốn đợi người giao cơm ra sao?”

“Không… không, làm theo cách của anh Nam là hợp lý nhất đấy.”

Anh ta vội đi đến móc cái ví tiền ra, không chần chừ mà ném thẳng vào cái gỗ xe vài tờ năm trăm nghìn rồi vội quay người lên xe lái nhanh rời đi. Nếu để ai đó nhìn thấy sẽ rất phiền phức dù gì thì ai cũng biết Minh Hiếu làm việc cho nhà hàng này. Suốt ba năm nay công việc ở nhà hàng đa số do anh ta quản lý vì ông Thành ít khi đến nhà hàng nên anh ta làm nhiên viên chính kiêm chức vụ quản lý, nhà hàng cũng giống như hệt ngôi nhà thứ hai của anh ta vậy.

Nhưng ông trời thật biết sắp đặt, chiếc xe cũ kỹ mà Minh Hiếu vừa tông trúng chính là xe của Kiều Mộng. Ở nhà hàng này, từ đầu bếp, phụ bếp rồi đến cả nhân viên đều ăn cơm hộp vào giờ trưa của quán cơm mà cô đang làm, căn bản vì ở đó đồ ăn ngon, giá lại rẻ còn được giao đến tận nơi nữa, nên trước khi vào nhà hàng rửa bát thì cô đã làm quen và biết hết mọi người ở đây. Hôm nay cũng không ngoại lệ, đến đúng mười một giờ trưa Kiều Mộng sẽ giao cơm đến nhà hàng, thường ngày cô vào giao cơm rồi nói mấy câu sau đó đi ra ngay nên cô hay đậu xe dưới đường lộ mà không chạy xe vào bãi hay trên lề, lúc này đây lo nói chuyện với dì Tâm nên cô mới bước ra xe trễ đến như vậy.

Dì Tâm là đầu bếp chính của nhà hàng, cũng là người hàng xóm tốt bụng mà cô đã nói. Lúc này đây, cô và dì Tâm bước đi ra ngoài, hôm nay dì Tâm đã lấy thực phẩm của quán cho cô và Kiều Quang, ra đến cổng sau dì Tâm chưa kịp đưa cho Kiều Mộng thì cô đã hét toáng lên khi nhìn thấy chiếc xe của mình đang bị ngả, cơm hộp cũng bị rơi xuống đất hết. Tận mười lăm hộp cơm bây giờ không thể nào đi giao được cho khách hàng, nhưng lúc này cô mới để ý là có rất nhiều tiền đang nằm trong gỗ xe của cô, dì Tâm lúc này đi lại gần rồi nói:

“Bình tĩnh đi con, ai mà ác thế không biết nữa! Đã vậy không ở lại đợi con ra xin lỗi một tiếng đàng hoàng, ném tiền thế này chắc cũng đại gia nhà giàu rồi.”

“Tức chết mà, con mà biết ai là người tông trúng xe của con, thì… thì con không tha cho người đó đâu. Bây giờ làm sao đi giao cơm cho khách đây, bẩn hết rồi.”

Nhìn mấy hộp cơm nằm lăn lóc trên mặt đấy dính đầy bụi bẩn mà trong lòng Kiều Mộng cảm thấy bực tức vô cùng, đã vậy cứ tưởng ném tiền lại thế này là xong sao? Kiều Mộng với tay cầm mấy tờ tiền lên, điếm thì phát hiện tổng có ba triệu, nhưng chỉ là mười lăm hộp cơm thôi, đâu có tới giá ba triệu đâu, mà giờ có đứng đây bực tức cũng không làm được gì hết. Cô ngồi xổm xuống, xem hộp nào còn nguyên vẹn không bị bẩn cô sẽ để lại, có gì tí cô ăn rồi còn dư thì để cho buổi chiều chứ đem đi vứt thì phí lắm còn mang đi cho thì không được tại đã bung hộp hết rồi. Kiều Mộng và dì Tâm cùng đỡ chiếc xe lên sau đó cô nói:

“Dì Tâm vào làm tiếp đi ạ, còn nghỉ trưa nữa, con phải về lại quán cơm rồi trích cái tiền này ra để mua lại những hộp cơm khác, sau đó còn đem giao cho khách nữa, để khách đợi lâu chắc người ta chửi con chết mất thôi.”

“Ờ, vậy con tranh thủ chạy về quán cơm đi, mà nè, cho con với thằng Quang nè, xíu về chạy ra chợ mua thêm ít rau, chiều về xào hai chị em ăn đi, dạo này dì thấy con ốm lắm rồi đấy.”

Dì Tâm vừa nói vừa lấy từ trong cái tạp về ra một cái bị màu đen, cô liền biết hôm nay dì ấy lại lấy thực phẩm của nhà hàng để cho cô, cô vội lắc đầu từ chối mà nói:

“Dì Tâm, con không lấy đâu ạ, dì cho con nhiều lần rồi.”

“Mau, lấy đi, cái này là phần thịt thừa lại lúc cân. Con yên tâm, phần thịt này đa số để lại cho nhân viên nấu mì ăn, dì không ăn nên nhường lại cho con đấy! Chứ làm sao dì dám lấy thực phẩm của nhà hàng. Ông chủ mà biết là đuổi dì chết đấy.”

Nghe dì Tâm nói như vậy thì Kiều Mộng càng thấy thương dì Tâm hơn, cô cảm động đến sắp khóc, suốt mấy năm sinh sống ở thành phố, dì Tâm luôn là người giúp đỡ cô và Kiều Quang rất nhiều. Đã rất nhiều lần dì ấy lấy thức ăn về cho hai chị em cô, tuy đó là những món được chế biến sẵn, phải nói đúng hơn là đồ ăn thừa lại của nhà hàng. Nói đồ ăn thừa vậy thôi, chứ đều là những món chế biến rất ngon, người nhà giàu lúc nào vào nhà hàng cũng gọi rất nhiều món ăn nhưng không bao giờ người ta dùng hết.

Nếu đem bỏ đi thì rất là lãng phí, mấy chị và mấy anh nhân viên ở quán cũng hay xin những đồ ăn thừa như thế đem về, mấy anh chị đó cũng ở trọ như Kiều Mộng, làm sao có tiền ăn những món cao sang của nhà hàng như thế, cô đã từng được thấy qua cái menu của nhà hàng Thành Nam, món ăn nào cũng có giá cả triệu bạc, có mấy món bò thượng hạng thì giá lên đến tận một vài triệu, nhìn sơ thôi cô đã thấy ngợp rồi.

Không biết đến ngày nào cô mới được thưởng thức món bò đó, nhưng nghĩ thế thôi, cầu mong có một ngày khách của nhà hàng ăn thừa lại, quạ may mới đến lượt của cô.

Thấy Kiều Mộng cứ đứng ngây người ra dì Tâm vội kéo tay cô rồi đưa bị thịt bò vào tay của cô. Kiều Mộng lúc này mới giật mình nhìn dì Tâm, dì ấy liền nói:

“Con đang suy nghĩ gì vậy Kiều Mộng? Chẳng lẽ con không định về quán cơm làm cơm lại cho khách à?”

“Ấy chết, con quên mất, dì vào làm việc đi! Con cảm ơn dì nhé, con về quán cơm đây!”

“Ừ, đi mau đi, dì vào bếp đây!”

Nói rồi dì Tâm cười tươi, vẫy tay tạm biệt cô sau đó quay người đi vào bên trong. Kiều Mộng lúc này mới leo lên xe đề máy để còn chạy nhanh về quán cơm, từ nãy giờ đứng nghĩ ngợi lung tung làm gì không biết, làm mất một khoảng thời gian của cô. Nhưng Kiều Mộng cảm thấy ngày hôm nay là một ngày đen đủi, dường như cô ra đường lại quên không xem lịch, bước ra khỏi nhà bằng chân trái nên mới bị xuo xẻo đến như vậy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.