Tại biệt thự Triệu Gia.
Tưởng Nghiên Ngọc vừa gọi điện hỏi thăm Sở Giai Hân xong thì nhanh chóng tắt máy vì thấy Triệu Tứ Khâm từ bên ngoài đi vào.
Gương mặt anh tuấn vẫn điềm đạm như mọi ngày đi đến ngồi vào bàn ăn, Tưởng Nghiên Ngọc cũng ngồi lại ngay thẳng đối diện anh chuẩn bị dùng bữa. Hôm nay dì Tâm nấu vài món cá ngon dọn lên bàn nhưng vừa mở nắp ra mùi hương thơm của cá xông vào mũi của Tưởng Nghiên Ngọc khiến cô lập tức buồn nôn.
“Phu nhân..phu nhân không sao chứ ạ..?”-Người hầu lập tức chạy theo sau, gương mặt cô xanh xao ngay cả thể trạng cũng suy giảm thấy rõ.
“Gọi bác sĩ” – Ba chữ ngắn gọn nhưng trong có vẻ là thật sự lo lắng, nét mặt hắn chau lại nhìn cô đi ra từ phòng vệ sinh.
“Không..không cần, tôi chỉ bị đau dạ dày không cần gọi bác sĩ” – Tưởng Nghiên Ngọc lập tức nói lớn làm cho người hầu chuẩn bị đi gọi điện thoại cũng đứng lại quay sang nhìn Triệu Tứ Khâm.
“Đi” – Triệu Tứ Khâm lạnh lùng, như lời nói của cô bị vô hiệu hoàn toàn người hầu nhanh chóng chạy đến điện thoại gọi bác sĩ.
Gần đây cơ thể cô thất thường ngay cả chu kì sinh lý cũng đã muộn mất vài tuần càng khiến tâm tình cô rối bời. Vốn dĩ cô không định suy nghĩ nhiều nhưng trước đó vài ngày cô đã kinh hãi khi nhìn vào que thử thai hiện lên hai vạch rõ rệt dù có thử bao nhiêu lần thì vẫn một kết quả khiến cô thất thần ôm nhẹ lấy bụng.
Quả nhiên sau một lúc bác sĩ đến bắt mạch cho cô thì đưa ra kết quả khiến tất mọi người rộ lên nhất là mấy người hầu gần đó hiện rõ sự vui mừng cho hai người.
“Phu nhân mang thai được ba tuần rồi ạ..nhưng tôi có lời khuyên là Triệu thiếu hãy đưa phu nhân đến bệnh viện chuẩn đoán và kê thuốc bổ sẽ hiệu quả hơn và cũng biết được tình trạng sức khoẻ của người mẹ và em bé” – Bác sĩ niềm nở nói một tràn.
“Cảm ơn bác sĩ” – Triệu Tứ Khâm gật đầu rồi nhanh chóng tiễn bác sĩ ra ngoài mới quay về phòng gặp cô
Bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ, mọi người đều lui hết ra ngoài chỉ còn hai người đối diện nhìn nhau không thể thấu rõ tâm tư của đối phương, cô lo lắng liệu Triệu Tứ Khâm có bắt cô bỏ đứa bé này không đây là lần đầu cô làm mẹ…đứa bé này là máu mủ của cô nếu hắn thật sự chán ghét không thích đứa bé này thì phải làm sao.
“Sao lại không nói ?” – Giọng nói của Triệu Tứ Khâm cất lên phá tan bầu không khí lạnh buốt.
“Tôi..” – Lời nói định thốt ra nhưng vì cô thật sự sợ anh nên không thể nói ra một lời nào.
“Tôi đang hỏi em..sao lại không nói sớm ?” – Giọng nói nghiêm túc càng khiến cô run lên, hắn tiến lại thì cô lại vô thức lùi về sau.
“Nó là con tôi…anh..anh không thể bắt tôi phá nó..tôi tuyệt đối không để anh làm hại con tôi” – Lời nói của cô như mũi dao xuyên thấu tâm can của Triệu Tứ Khâm khiến hắn sững sờ nhìn cô.
Sao hắn có thể hại vợ con mình, có trời mới biết lòng hắn khi nghe tin cô mang thai hắn rợn sóng vui đến độ muốn ôm trầm lấy cô ngay lập tức. Cô sợ anh tới mức đó sao, trong mắt cô anh là kẻ tàn bạo cả dòng máu của mình cũng nhẫn tâm tàn sát sao…
“Nó cũng là con tôi..” – Triệu Tứ Khâm bước lại dang tay ôm lấy cô khiến Tưởng Nghiên Ngọc phút chốc hoá đá đờ đẫn trái tim cũng bị hắn làm cho rung rinh đập liên hồi nhanh hơn bình thường.
“Vậy..ý anh là..” – Tưởng Nghiên Ngọc dò xét.
“Đồ ngốc..đứa bé này đối với anh quý báu còn em lại còn quý giá hơn, đến bao giờ em mới hết sợ anh vậy hả..Nghiên Ngọc anh có thể xấu xa trong mắt bất kì ai nhưng anh tuyệt đối không bao giờ làm hại em và con..em hiểu không” – Lời nói này phát ra từ miệng của người đàn ông tên Triệu Tứ Khâm khiến cô kinh ngạc nhưng mang theo sự rung động thật sự không muốn từ chối sự dịu dàng ôn nhu của anh cô ngoan ngoãn gật đầu theo vô thức. Triệu Tứ Khâm vuốt ve mái tóc cô mỉm cười hài lòng.
…..
Tần Mặc Đình lái xe đến vườn trồng thảo dược vì có nghe qua Nhạc lão từng nói cô hay đến đây vào giờ này để kiểm tra chất lượng của cây dược.
“Tần thiếu anh muốn đến chỗ này thật ạ ?” – Vũ Khiêm đi bên cạnh quan sát cảnh sắc xung quanh liền nhìn qua Tần Mặc Đình nói.
“Rất tốt đấy chứ..tôi cần phải đón được vợ về” – Tần Mặc Đình nói mà Vũ Khiêm kinh ngạc há hốc mồm không tin nỗi còn tưởng lỗ tai mình có vấn đề, một đại ác ma như anh mà nói được mấy lời yêu chiều vợ thế này sao…trời ạ, Vũ Khiêm anh bị doạ chết mất.
“Nhưng..mà Tần thiếu à nếu lão phu nhân biết anh đến một cái khu hoang mạt như vậy..thì..” -Vũ Khiêm đi theo sau không ngừng nhắc nhở.
“Cậu về trước đi, để chìa khoá lại là được” – Tần Mặc Đình không hề để tâm mà vén tay áo gọn gàng đi qua đám cây um tùm phía trước bước vào trong, có vài mùi phát ra từng loại cây dược phía trước đúng là không thể ở đây được, Vũ Khiêm biết khuyên ngăn không được nên nhanh chóng theo lệnh của anh mà rời đi.