Tần Mặc Đình trong không gian yên tĩnh đọc lại từng chi tiết vụ án, gương mặt hắn không đổi sắc vẫn một dáng vẻ hờ hững lạnh lùng đến đáng sợ.
“Chủ tịch..Cố Hoài Chương muốn gặp anh” – Từ bên ngoài Vũ Khiêm gọi đến thông báo.
“Đến nhanh đấy, mời ông ấy vào” – Tần Mặc Đình lại lộ ra nét cười nham hiểm nhìn vào số tài liệu mà đôi môi không khỏi nhếch lên một nét cười đáng sợ.
Cố Hoài Chương bước vào, ông tuy lớn tuổi nhưng tinh thần cực kì nhạy bén không hề thua kém lứa trẻ hiện nay. Tần Mặc Đình nhìn ông mỉm cười niềm nở một cách giả tạo.
“Hiếm thấy Cố lão tiên sinh đích thân đến tìm tôi đấy nha..xem ra chuyện nghiêm trọng nhỉ” – Hắn cực kì không nể mặt Cố Gia mà ngồi xuống sofa chìa tay tuỳ tiện ý mời ngồi.
“Tần thiếu trăm công nghìn việc thật ngại quá…thật ra lão già này đích thân đến đây chỉ muốn hợp tác với cậu vào việc này…” – Cố Hoài Chương lăn lộn ở trong giới này bao nhiêu năm, đối với ông Tần Mặc Đình chỉ là một thằng nhóc ngạo mạn nhưng không thể không dè chừng nó.
“Nghe nói cảnh sát đang lật lại vụ án chết người hai năm trước..Cố lão tiên sinh thật sự không biết gì thật sao” – Tần Mặc Đình nân cốc trà nhìn ông chậm rãi giãn cơ mặt nở một nụ cười thư thái nhàn hạ.
“Cậu nói cứ như cậu trong sạch hoàn toàn nhỉ…tôi có tìm Tiểu Hân nhưng con bé đã chuyển sang nơi khác ở..” – Cố Hoài Chương dựa người vào sofa bình tĩnh đáp lại thái độ của Tần Mặc Đình.
“Chúng ta là người làm ăn không thích vòng vo…Cố lão tiên sinh mời nói vào chuyện chính” – Hắn không vui khi nghe tên của người phụ nữ của hắn phát ra từ miệng của lão cáo già này.
“Tính cách này của cậu tôi rất thích..lão già này cũng sẽ không dài vòng, tôi muốn bàn bạc với cậu là cuộc giao kèo nhỏ giữa chúng ta đôi bênh đều có lợi..”- Gì mà đôi bên có lợi ông ta nghĩ Tần Mặc Đình hắn là trẻ ngốc sao, loại gian manh như ông ta đứng vững bao nhiêu năm trong ngành nghề khốc liệt này thì đúng là thủ đoạn cũng chẳng thua gì Tần Mặc Đình hắn.
Ông ta mang Sở Giai Hân ra làm giao dịch với hắn vì vậy ông ta không ngại nói ra thân phận thật sự của cô. Lục Nhất Hoàng vào mười tám năm trước có một đứa con gái bị mất do bệnh nặng, vợ chồng ông ta vì việc này mà thất thần lui về sau ở ẩn liên tục nhiều năm, ngày cuối cùng trong bệnh viện chuẩn bị đón cô bé về thì đã có người sớm đã trộm đứa bé rời đi dù Lục Gia hay Cung Gia dùng thế lực dở tung Hàn Châu lên cũng chẳng tìm được tung tích. Sở Linh Chi vì đau thương mất con mà rơi vào trầm cảm suốt ba năm trời. Sở Giai Hân chính là kho báu của Lục Gia và Cung Gia nếu như thân phận lộ ra ngoài thì người chịu thiệt nhất là Cố Hoài Chương vì chính ông ta là người đứng sau chỉ thị cả việc đưa cô vào một gia đình khác cũng đều do ông ta sắp xếp. Năm đó ông ta thành công áp chế tâm lí của Lục Nhất Hoàng mà treo lên vị trí top một ngành thương nghiệp thị trường khiến ai cũng ngỡ ngàng.
Tần Mặc Đình vẫn giữ nguyên thần sắc không đổi dù sao bí mật này hắn cũng sẽ biết nhưng hắn đúng là không ngờ lão già này lại thẳng thừng nói hết với hắn như vậy, Lục Gia có vẻ đang khiến ông ta rối bời nên không còn cách nào khác. Hiện giờ ngoài Tần Mặc Đình ra thì không có ai có quyền lực và uy thế đấu với Lục Nhất Hoàng.
“Ông dựa vào cái gì mà mang cô ấy ra giao kèo với tôi ?” – Giọng hắn trầm ổn không nóng không lạnh nhưng toả ra một thứ sát khí lạnh lùng chết người.
“Tần thiếu đừng đánh giá thấp Tiểu Hân, con bé vốn mang dòng máu của Lục Nhất Hoàng, chẳng phải là cậu cũng có ý định thau tóm thị trường chứng khoán nắm gọn toàn bộ Lục Thị sao..tôi thì đơn giản lắm chỉ cần cậu giúp tôi vượt qua ải này thì Cố mổ tôi hứa sẽ rút về Sơn Trang ở ẩn..thế nào” – Cố Hoài Chương bị điều tra tội tham ô và giết người nhưng phía cảnh sát đang không đủ chứng cứ tóm ông ta, thời gian cấp bách ông ta phải hạ mình với Tần Mặc Đình, gia sản của ông ta dựng lên cả đời không thể tuỳ tiện bị phá hoại trong phút chốc được.
“Cố lão tiên sinh khách khí rồi..chuyện này không hề nhỏ, chỉ bằng một Sở Giai Hân mà muốn Tần Mặc Đình tôi giúp ông vượt ải thì tôi chịu thiệt quá đúng không nào ?” – Tần Mặc Đình cười như không cười.
“Tần thiếu..chẳng phải rất thích con bé đó ư..nếu như không đủ thì xin Tần thiếu ra thêm điều kiện” – Dù là ngoài mặt điềm tĩnh nhưng lòng ông ta đã gợn sóng ồn ào, bàn tay siết thành quyền nhưng mặt vẫn tươi cười nói với Tần Mặc Đình.
“Một nữa cổ phần Cố Thị, và cả báu vật của Lục Gia tôi biết ông đang giữ nó” – Tần Mặc Đình cười nham hiểm độc ác.
“Cậu…cậu có hơi quá rồi không..chẳng khác nào dồn tôi vào đường cùng” – Cố Hoài Chương nhất thời bị kích động nhưng nhanh chóng hạ giọng xuống.
“Ây..Cố lão tiên sinh đây là giao kèo nếu ông không đồng thuận thì tôi cũng bó tay” – Tần Mặc Đình suýt thì chọc ông tức chết, cuối cùng ông ta vẫn quyết định chấp thuận dù sao vẫn đỡ hơn ông ta bị cảnh sát còng tay tống vào tù.