Trên đường quay về Sở Giai Hân luôn thoáng giữ lời nói của Diệp Hiểu Minh càng cảm thấy kì lạ, những chuyện này thật sự là Tần Mặc Đình lên hết kế hoạch lật đỗ Cố Hoài Chương sao.
….
Sở Giai Hân vừa về đến thì mệt mõi vào phòng định nằm ngủ một giấc thì cánh cửa bên ngoài đột nhiên bị đẩy vào làm cô giật mình quay lại.
“Sao anh lại đến đây ?” – Cô ngạc nhiên, giờ này anh ta phải ở công ty nhưng sao lại đến đây.
“Gặp anh em không vui à” – Tần Mặc Đình đi vào thư thả ngồi xuống ghế gác chéo chân nhìn cô, cảm giác giống như cô làm gì có lỗi ấy nhỉ..ánh nhìn của người đàn ông phát ra tia lạnh.
“Tôi..không có ý đó..” -Sở Giai Hân nhìn hắn rồi quay mặt đi không đối diện với ánh nhìn phức tạp kia.
“Em..gặp Diệp Hiểu Minh làm gì ?” – Hắn đi đến bàn tay cứng rắn to lớn nân chiếc cằm nhỏ bé cô lên lạnh giọng hỏi.
“Anh..theo dõi tôi sao” – Cô sững sốt trợn to mắt đối diện với khuôn mặt không cảm xúc của hắn.
“Cần phải làm thế sao” – Hắn nhếch môi cười rồi áp chế cơ thể người phụ nữ xuống giường khiêu khích hôn lên môi cô một nụ hôn đầy kiêu ngạo chiếm hữu thật là có trời mới biết nữ nhân này mê hoặc hắn đến mức nào…một ánh nhìn quyến rũ của nàng hắn cũng không muốn chia sẽ với kì ai.
“Ưm..anh..bỏ ra, tôi không thở nỗi..” – Sở Giai Hân bị hôn đến nỗi khó thở, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
“Sau này không được gặp cậu ta nữa..” – Hắn ôm cô thì thào với giọng điệu sủng nịn chiếm hữu.
“Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè..” – Cô cũng chẳng hiểu sao lại buộc miệng giải thích với hắn nhưng động tác không an phận của người đàn ông này càng lúc quá trớn, bàn tay mân mê nơi mềm mại của cô hơi thở có chút ái muội.
“Cậu ta thích em..em còn không biết ?” – Hắn tuy ôn nhu nói chuyện nhưng lời nói mang rõ sự uy quyền.
“Ưm..dừng..dừng lại..” – Sự trêu chọc của hắn trên cơ thể cô ngày càng quá đáng, bàn tay vén nhẹ vạt váy của cô xâm chiếm vào bên trong khiêu khích.
“Tiểu yêu tinh..em đúng là mê người, anh phải làm gì với em đây” – Giọng nói nam tính mang chút ái muội khó cưỡng, độ nóng trong căn phòng tăng lên hiện rõ dục vọng nam nữ.
…
Ở một nơi khác, Bạc Ân Tuỳ vừa chuẩn bị sắp xếp lại đồ đạc cũ thì đột nhiên chuông reo từ điện thoại bàn làm việc truyền đến.
“Alo..trung tâm nghiên cứu dược xin nghe” -Nét mặt hiền hoà ngọt ngào cất giọng nhưng nhanh chóng bị giọng nói từ đầu dây bên kia doạ đến ngẩn người.
“Mèo cưng..lâu rồi mới nghe giọng của em” – Người đàn ông cất lời tựa như tiếng nói của ma quỷ xoay quanh đầu óc của cô.
“Âu..Liên Việt..anh góp cuộc muốn gì ?” – Bàn tay cô run rẫy ngay cả giọng nói cũng không che đậy sự sợ hãi tột độ.
“Lần trước là thuộc hạ không hiểu chuyện làm em bị kinh sợ..nên anh muốn lịch sự mời em đến đây ôn lại chuyện cũ” – Thái độ của hắn mà gọi là lịch sự sao rõ ràng là đe doạ người khác.
“Tôi không đến thì sao ?” – Cô giữ bình tĩnh đáp lời.
“Mèo cưng em hiểu rõ tính cách của anh..em đã trốn được một lần nhưng bị anh tìm ra thì hẳn là phải biết anh sẽ làm gì chứ” – Người đàn ông nhàn nhã nói.
“Anh..là ma quỷ sao..sao không thể buông tha cho tôi chứ..” – Bạc Ân Tuỳ run người không thể kiềm chế được nữa hét vào điện thoại.
“Chậc..anh thương yêu em như vậy sẽ không làm em bị tổn thương nữa, anh đợi em ở khách sạn S..đừng đến trễ nhé” – Hắn cười nho nhã nói ra địa chỉ khiến cô đứng tim cả hô hấp cũng khó khăn tắt máy, người cô như mềm nhũng ngã khuỵ xuống bàn không khỏi run sợ nước mắt cũng tràn ra như thác.
.
Sở Giai Hân đau nhức nhìn người đàn ông ngồi đầu giường ánh mắt mê muội nhìn nàng không rời mắt.
“Đau lắm sao ?” – Giọng nói hắn nhẹ nhàng mang vị sủng nịn xót xa đưa tay đỡ cô ngồi dậy.
“Còn không phải tại anh sao” – Cô ngượng ngùng lại không nhìn hắn mà xoay mặt chỗ khác.
“Trách sao được vì bạn gái anh đẹp quá” – Hắn cười rạng rỡ ôm người đẹp vào lòng mân mê mái tóc óng ả mượt mà của nàng.
“Anh..nói chỉ biết nói ngọt” – Cô bị hắn làm cho đầu óc cũng mê muội hẳn ra, nụ cười xinh đẹp trên môi của mỹ nhân khẽ động tạo ra một nét mặt dịu dàng đẹp đến mê người.
“Chúng ta đi thử đồ nhé..anh muốn dẫn em đến bữa tiệc nhà họ Cung vào tối nay” – Hắn hít một hơi mùi hương tự nhiên thơm ngát trên gáy của nàng.
“Tiệc sao..em sợ làm anh mất mặt, em chưa từng tới mấy nơi như vậy” – Cô thấp giọng nhìn hắn.
“Cô bé ngốc, em có anh ở đây thì chẳng cần sợ gì cả hiểu rõ chưa…ông đây sẽ luôn bảo vệ cho em” – Hắn vuốt ve khuôn mặt của cô thầm cười hạnh phúc.
Lời nói của Tần Mặc Đình như đang khuấy đảo thần trí của nàng, nụ cười càng rõ hơn cô nhẹ gật đầu áp người ngã vào lòng ngực cứng rắn của người đàn ông, mùi hương thanh mát tự nhiên quen thuộc quả là khiến cô an tâm dễ chịu.