Sở Giai Hân cũng đã xem qua tin tức, cô cảm thấy có gì đó nhẹ lòng ít ra cũng đã tóm được hung thủ minh chứng vụ án làm chết ba người hai năm trước không phải tai nạn. Diệp Hiểu Minh lúc này gọi đến.
“Alo, cảnh sát Diệp..?” – Sở Giai Hân nhẹ giọng.
“Tôi đoán cô xem qua tin tức rồi, tầm một tiếng nữa cô rảnh không tôi có việc này muốn nói cho cô biết cả tôi cũng thấy hơi kì lạ” – Diệp Hiểu Minh đầu dây bên kia nghiêm túc nhưng thanh âm vẫn rất điềm tĩnh nhẹ nhàng.
“À được vậy tôi sẽ đến quán trà gần trụ sở” – Cô vội đáp lời, thật ra cô cũng muốn biết trong thời gian ngắn như vậy sao Diệp Hiểu Minh có thể tìm ra mấy chứng cứ cụ thể như vậy rồi tống Cố Hoài Chương vào tù một cách dễ dàng như vậy.
….
Tần Mặc Đình sau khi kết thúc cuộc họp thì quay về nhà lớn Tần Gia, lão phu nhân và Tần lão gia rất vui vì hiếm khi được một bữa cơm gia đình.
“Mặc Đình con xem tháng sau là tháng tốt..sắp xếp đính hôn với Tiểu Uyên đi là vừa” – Lão gia gắp thức ăn vào chén tiện miệng nói sang Tần Mặc Đình.
“Con không có ý định kết hôn với cô ta” – Hắn không hề căng thẳng mà rất thản nhiên trả lời.
“Con nói cái gì ?” – Lão gia nghe xong thì dừng đũa nghiêm mặt nhìn sang Tần Mặc Đình.
“Mẹ không nói cho ba biết sao ạ” – Tần Mặc Đình lại nhìn qua Tần lão phu nhân ngồi bên cạnh lão gia.
“Con còn nói sang mẹ sao..con bé Sở Giai Hân đó nó đã cho con uống bùa mê gì mà con cứ nhất quyết cứ giữ nó khư khư bên người thế hả” – Lão phu nhân bị tức giận bỏ đũa xuống chất vấn Tần Mặc Đình.
Bữa cơm gia đình vui vẻ thoáng chốc lại trở thành cuộc chiến nảy lửa, Tần Mặc Đình cũng biết đây là chuyện sớm muộn cần phải giải quyết nếu cứ cái đà này thì sẽ càng khiến cho Sở Giai Hân khó xử.
“Cô ấy..là con gái của Lục Gia bị thất lạc mười năm trước, dựa vào thân thế này cô ấy đủ tư cách bước vào Tần Gia” – Câu nói của hắn khiến hai người lớn sững sờ nhìn nhau, lão gia bình thường bình tĩnh vậy mà nghe xong liền không tin nỗi đứng bật dậy.
“Sao con lại biết..” – Lão gia có nghe qua chuyện này về việc con gái Lục Nhất Hoàng mất tích mười năm trước nhưng không nghĩ trái đất này tròn đến như vậy.
“Không thể nào..sao lại có chuyện trùng hợp như vậy con không nhầm lẫn đó chứ” – Lão phu nhân cũng bị hết hồn hỏi lại.
“Con cũng chỉ mới biết do Cố Hoài Chương nói..Lục Nhất Hoàng sớm sẽ tìm ra danh tính của cô ấy thôi nhưng bởi vì con không muốn cô ấy bị thiệt thòi nên mới nói trước cho ba mẹ biết” – Tần Mặc Đình thản nhiên nói, nét mặt hai ông bà Tần cũng hơi khó khăn nhìn nhau.
“Dù..dù vậy mẹ vẫn không thích cô ta” – Phu nhân là người trọng sỉ diện nên tất nhiên sẽ chẳng thể nào nhanh đổi ý như vậy.
“Ta mệt rồi..đi nghỉ ngơi trước đây” – Lão gia cũng bị đau đầu vì vấn đề này nhanh chóng quay về phòng.
Tần Mặc Đình biết tính khí mẹ mình nên cũng không muốn tranh cãi gì với bà, việc trước mắt phải huỷ đi hôn ước giữa hai nhà Nguỵ, Tần dù lão phu nhân có ác cảm với Sở Giai Hân thì việc hắn sẽ kết hôn với cô là chuyện không bao giờ thay đổi.
…
Ở quán trà, Diệp Hiểu Minh ngồi chờ vừa nhìn thấy bóng dáng Sở Giai Hân đến thì không khỏi hiện rõ nét vui vẻ.
“Cô muốn dùng thử loại trà Tịnh Sương không..ở đây khá nổi tiếng” – Diệp Hiểu Minh nhìn thoáng qua loại trà in trên bảng lớn treo tường rồi nói với cô.
“Cảnh sát Diệp giới thiệu như vậy tôi cũng muốn thử qua loại trà này” – Sở Giai Hân gật đầu nói với nhân viên ở đó.
“Cô đọc tin tức rồi nhỉ..” – Diệp Hiểu Minh nhìn cô lời nói không cao không thấp chỉ đơn giản thốt ra.
“Ừm, tôi định sẽ đến gặp ông ta…dù sao tôi cũng đã nhờ ông ta khi còn học ở nước ngoài” – Tuy vụ việc khiến cô chấn động vì hung thủ là Cố Hoài Chương nhưng suy nghĩ cho cùng suốt hai năm qua ông ấy chưa từng bạc đãi cô….có lẻ ông ta đang chuộc tội hay có mưu đồ nào khác.
“Cố Hoài Chương là một con cáo già lăn lộn biết bao nhiêu năm trên thương trường….vậy mà lại bại dưới tay Tần Mặc Đình thảm hại như vậy” – Lời nói này làm cô ngẩn ra kinh ngạc, chuyện này liên quan đến Tần Mặc Đình thật sao..dù cô đã đoán mò ra nhưng không nghĩ cả Diệp Hiểu Minh cũng biết.
“Anh khởi tố ông ta sao..” – Cô nhẹ giọng hỏi cố lãng tránh khi nhắc đến Tần Mặc Đình, chuyện Diệp Hiểu Minh hay phía cảnh sát luôn có ác cảm với Tần Mặc Đình đương nhiên cô rất rõ.
“Khi tôi thu thập chứng cứ phạm tội của Cố Hoài Chương thì cách đó không lâu tôi nhận được bưu phẩm trong đó chứa toàn bộ thông tin về các quy trình phạm pháp của Cố Hoài Chương…xem ra kẻ thù của ông ấy nhiều không đếm xuể” – Diệp Hiểu Minh dùng trà, anh ngưng vài phút rồi mới nhìn qua biểu cảm trên gương mặt nhỏ nhắn của cô.