Thấy sự việc bại lộ, Từ Tuệ Linh không còn cách nào khác đành phải nói rõ những gì mình biết.
Hóa ra người đứng đằng sau tất cả những việc này còn liên quan tới 1 vị đại sư. Từ Tuệ Linh là một tín đồ trung thành của vị đại sư đó nên giữa hai người họ có một bí mật. Ngoài ra vị đại sư đó còn hứa có thể giúp bà ta trẻ mãi không già, miễn là có tiền.
Giá cả mà vị đại sư đó đưa ra là 2 tỷ.
Đối với Thẩm gia, để rút được 2 tỷ ra cũng không khó nhưng đây cũng là một số tiền khá lớn nên nếu như Từ Tuệ Linh đột nhiên rút ra 2 tỷ thì Thẩm Kim Hoa nhất định sẽ phát hiện ra.
Vì thế, Từ Tuệ Linh dứt khoát không làm gì cả mà chỉ xin vị đại sư đó một miếng huyết ngọc. Bà ta lợi dụng năng lượng bên trong miếng huyết ngọc đó để giết Thẩm Kim Hoa.
Tên của vị đại sư đó là Hoàng Mi đại tiên.
“Hoàng Mi đại tiên!”
Thẩm Tĩnh Nghi trợn trừng mắt hỏi: “Đó có phải là người lần trước bà nói với tôi không, là vị Hoàng Mi đại tiên thần thông quảng đại mà bà muốn giới thiệu với tôi ấy hả?”
Từ Tuệ Linh gật đầu nói: “Chính là ông ta.”
Sắc mặt của Thẩm Tĩnh Nghi đột nhiên trở nên khó coi.
Mối quan hệ giữa cô ta và Từ Tuệ Linh không được tốt cho lắm nhưng cách đây không lâu, đột nhiên Từ Tuệ Linh lại thay đổi, nói rằng muốn giới thiệu một vị đại sư cho cô ta và đó tất nhiên chính là Hoàng Mi đại tiên.
Khi đó, Thẩm Tĩnh Nghi chỉ nghi ngờ nhưng cô ta lại không biết mục đích của Từ Tuệ Linh.
Cho đến tận hôm nay
Sau khi nghe Từ Tuệ Linh kể về Hoàng Mi đại tiên, Thẩm Tĩnh Nghĩ mới hiểu ra rằng Từ Tuệ Linh đang có ý định đẩy cô ta vào bẫy của ông ta.
Độc nhất đúng là lòng dạ đàn bà!
Thẩm Tĩnh Nghi rùng mình.
Thẩm Kim Hoa vô cùng tức giận, ông ta cầm cây gậy chỉ về phía Từ Tuệ Linh, tức giận nói: “Hừ, Từ Tuệ Linh, bà muốn giết tôi đã đành lại còn dám đẩy con gái tôi vào hố lửa. Tôi đánh chết bà!”
Ông ta cầm cây gậy đánh thẳng vào người Từ Tuệ Linh khiến cho bà ta lăn lộn trên sàn, cầu xin sự tha thứ: “Chồng…Chồng, em xin lỗi, em sai rồi…Em không bao giờ dám làm như thế nữa…”
“Đừng gọi tôi là chồng!”
Lúc này, Lục Vân nói: “Ngài Thẩm, cứ giữ mạng bà ta lại đã, vẫn còn có ích.”
Lúc này, Thẩm Kim Hoa mới dừng lại.
Lục Vân đi đến trước mặt Từ Tuệ Linh, hắn lấy một giọt máu từ cơ thể của bà ta và dùng một lá bùa trấn áp nó rồi nói: “Bà hãy đi dụ Hoàng Mi đại tiên tới Thẩm gia. Nếu như bà dám giở trò thì chắc chắn bà sẽ phải chết rất thảm đấy.”
Lục Vân nắm chặt lá bùa trong tay, chỉ thấy Từ Tuệ Linh ôm đầu kêu vô cùng thảm thiết: “Tôi đi, tôi đi…Xin đại sư hãy tha cho tôi.”
Sau khi Từ Tuệ Linh rời đi, Thẩm Kim Hoa vô cùng biết ơn Lục Vân: “Lục thần y, may mà lần này có cậu không thì mất mạng chỉ là chuyện nhỏ, suýt nữa thì con gái và con trai của tôi đã bị hại chết rồi.”
Thẩm Kim Hoa phức tạp nói: “Lục thần y, tôi xin lỗi cậu vì sự liều lĩnh trước đây của chúng tôi! Thẩm Tử Hiên, con mau xin lỗi Lục thần y đi!”
“Lục thần y, tôi xin lỗi!”
Lục Vân chỉ khẽ gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh của hắn lại càng khiến Thẩm Tĩnh Nghi tò mò hơn.
Theo lối suy nghĩ của người bình thường, bọn họ đã xúc phạm Lục Vân như thế nhưng sau khi sự thật được đưa ra ánh sáng, lẽ ra Lục Vân nên phản kích lại bọn họ một cách quyết liệt. Thế nhưng từ biểu hiện của Lục Vân lúc này, có vẻ như hắn không hề để tâm chuyện trước đó, thậm chí hắn còn không đề cập đến chi phí chữa bệnh.
Thẩm Tĩnh Nghi không hiểu vì sao rõ ràng hắn còn nhỏ tuổi hơn cả cô ta nhưng lại có thể giữ được bình tĩnh như vậy.
“Cô Thẩm.”
Trong lúc Thẩm Tĩnh Nghi còn đang ngẩn người nhìn Lục Vân, hắn đột nhiên quay đầu nhìn cô ta rồi nói: “Cô có biết rằng tò mò về một người khác giới là khởi đầu của sự sa ngã không?”
“Hả?”
Thẩm Tĩnh Nghi hơi đỏ mặt.
Từ Tuệ Linh quay trở lại.
Bên cạnh bà ta là một lão giả mặc đạo bào, hai hàng lông mày màu vàng nâu cụp xuống trông rất đặc biệt. Đó chính là Hoàng Mi đại tiên.
Dù sao Hoàng Mi đại tiên cũng là người tu đạo nên cho dù tuổi đã khác cao nhưng trông vẫn rất khỏe mạnh và năng lực của ông ta ở một số phương diện cũng rất mạnh. Chính ông ta từng nói rằng chỉ cần ông ta muốn trẻ lại thì ông ta có thể làm điều đó bất cứ lúc nào. Thế nhưng ông ta lại lười thay đổi, ông ta lại đi lợi dụng chính điều này để lừa những người phụ nữ cả tin.
Làm gì có người phụ nữ nào chẳng muốn trẻ mãi không già?
Nếu như sau này một người có thể chết với vẻ ngoài 18 tuổi vào lúc tuổi thọ đã tận, nói không chừng lúc đầu thai lại được ưu tiên.
Hoàng Mi đại tiên nắm bắt được tâm lý này của phụ nữ nên ông ta chuyên đi lừa tiền lừa sắc.
Từ Tuệ Linh chính là một trong nhiều mục tiêu của ông ta.
Hai người ngồi trên ghế sô pha, Từ Tuệ Linh nói: “Đại sư, hôm nay những người trong Thẩm gia đều đi tới bệnh viện cùng với Thẩm Kim Hoa cho nên hiện tại không có ai ở nhà.”
“Ha ha, thế không phải có nghĩa là chúng ta muốn làm gì cũng được sao?”
Hoàng Mi đại tiên cười, ông ta không kiên nhẫn vươn tay muốn chạm vào Từ Tuệ Linh. Tuy nhiên đột nhiên ông ta dừng lại nói: “Đúng rồi, chuyện lần trước tôi nói với bà sao rồi?”
Từ Tuệ Linh nhìn chằm chằm ông ta và nói: “Kể từ khi tôi vào Thẩm gia, Thẩm Tĩnh Nghi luôn có ác cảm với tôi nên không dễ lừa được cô ta.”
Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Mi đại tiên đến Thẩm gia. Lần trước khi đến Thẩm gia, ông ta tình cờ nhìn thấy bức ảnh chụp Thẩm Tĩnh Nghi, Thẩm Tĩnh Nghi trong bức ảnh ấy rất xinh đẹp khiến cho ông ta lập tức nảy sinh tà niệm.
“Bà chỉ cần dụ cô gái kia tới đây nghe tôi đọc kinh một lần. Nếu như không được thì tôi sẽ dùng cách khác.” Hoàng Mi đại tiên bất đắc dĩ nói.
Thế nhưng Từ Tuệ Linh còn chưa kịp trả lời thì bà ta đã nghe thấy thanh âm lạnh lùng trong trẻo truyền đến từ lầu 2: “Đồ đạo sĩ độc ác, ông đừng có mơ!”
Người nói là Thẩm Tĩnh Nghi.
Cô ta bước xuống với gương mặt lạnh lùng. Với chiều cao 1m70 và đôi chân thon dài, chỉ cần hơn chục bước chân là đã bước xuống tới tầng 1.
“Từ Tuệ Linh, không phải bà nói ở Thẩm gia không có ai sao?”
Hoàng Mi đại tiên giật mình nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Tĩnh Nghi, ánh mắt của ông ta sáng lên nhưng ông ta còn chưa kịp vui mừng thì phát hiện ra Thẩm Kim Hoa và Thẩm Tử Hiên cũng ở đó.
Chết tiệt! Đây là một cái bẫy!
Sắc mặt của Hoàng Mi đại tiên tối sầm lại. Ông ta đứng dậy định lao ra khỏi phòng khách nhưng vừa mở cửa thì đột nhiên nhìn thấy một dấu giày lớn đá về phía ngực mình.