Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm

Chương 90: Oán linh trong huyết ngọc



Lục Vân mở cửa phòng ra.

Ba người dưới lầu nghe thấy động tĩnh thì lập tức chạy lên, khi nhìn thấy Thẩm Kim Hoa còn nằm trên giường không nhúc nhích, họ lập tức giận không thể át.

“Không phải anh nói có thể trị bệnh cho cha tôi sao, vì sao ông ấy vẫn chưa tỉnh, anh là tên lừa đảo đáng chết!”

Thẩm Tử Hiên rất kích động, tiến lên chuẩn bị túm lấy cổ áo Lục Vân dạy cho hắn một bài học, nhưng lúc này lại nghe Lục Vân thản nhiên nói, “Tôi đã trị hết bệnh của cha anh, chỉ cần chờ thêm nửa giờ là có thể tỉnh lại.”

“Chờ nửa giờ?” Thẩm Tử Hiên sửng sốt.

Từ Tuệ Linh lại châm biếm, “Tôi thấy cậu là muốn chờ nửa giờ để tranh thủ chạy trốn đúng không?”

Trước đó bọn họ đã nói, nếu Lục Vân không thể chữa khỏi bệnh của Thẩm Kim Hoa thì phải chém đứt hai tay hai chân của hắn, tình hình hiện tại y như Lục Vân đang muốn kéo dài thời gian, sau đó tìm cách chạy trốn.

“Đúng vậy, chắc chắn là như thế, ban đầu tôi còn cảm thấy chém đứt hai tay hai chân anh hơi tàn nhẫn, nhưng tên chết tiệt này không chỉ là lừa đảo, hơn nữa còn là thứ vô lại nói không giữ lời, tôi phải đi tìm dao ngay!”

Thẩm Tử Hiên nổi giận đùng đùng chuẩn bị đi xuống phòng bếp dưới lầu lấy dao phay, kết quả lại bị Thẩm Tĩnh Nghi ngăn lại, “Dù sao cũng đã như vậy, cứ chờ hắn thêm nửa giờ đi.”

Ánh mắt cô nhìn về phía Lục Vân cũng có chút lạnh lẽo. Bởi vì nhìn tình huống trước mắt, có khả năng rất lớn Lục Vân chính là lừa đảo.

Từ Tuệ Linh lạnh lùng nói, “Chuyện đã rõ ràng như vậy còn chờ cái gì nữa, Thẩm Tử Hiên, em vào bếp cầm đao, chị đứng canh chừng hắn, chị muốn thằng lừa đảo này biết cái giá phải trả khi lừa gạt Thẩm gia chúng ta.”

“Nếu các người đã vội vàng như vậy, tôi không ngại lộ ra một chút tin tức cho các người biết.” Đúng lúc này, Lục Vân bỗng mở miệng nói,”Thẩm Kim Hoa không phải bị bệnh, mà là trúng sát khí, mà vật tà sát kia được đặt ngay dưới gối nằm của ông ta.”

Lời này vừa dứt, sắc mặt ba người đều lập tức thay đổi, đặc biệt là Từ Tuệ Linh, bà ta nhịn không được mắng bằng giọng the thé,”Thả rắm chó mẹ mày, cái gì mà sát khí, tao thấy mày gạt người đến nghiện rồi!”

Nói xong bà ta lập tức vọt tới mép giường Thẩm Kim Hoa, chuẩn bị xốc gối của ông ta lên.

Lục Vân bắt lấy cổ tay bà ta và nói, “Tôi vừa loại bỏ sát khí xong cho Thẩm Kim Hoa, hiện tại ông ta không thể bị di chuyển, nếu không thần tiên cũng khó cứu được.”

“Đừng có ở đây thả rắm chó, mày buông tay cho tao!”

Từ Tuệ Linh dùng sức tránh thoát cánh tay Lục Vân, duỗi tay muốn kéo cái gối ra, nhưng lúc này, Thẩm Kim Hoa lại đột nhiên mở to đôi mắt.

“Từ Tuệ Linh, tôi thấy bà ước gì tôi chết ngay cho xong đúng không!”

“A…. Sao ông?” Từ Tuệ Linh hét lên một tiếng, trực tiếp bị câu nói của Thẩm Kim Hoa làm sợ tới mức lùi lại vài bước, chân vướng một cái, té lăn xuống đất.

“Cha, cha tỉnh rồi!”

Thẩm Tĩnh Nghi rơi lệ đầy mặt nhào về hướng Thẩm Kim Hoa, ôm ông ta không ngừng khóc thút thít, “Con còn tưởng rằng, còn tưởng rằng nghe còn được không thấy cha nói chuyện nữa, hức hức hức.”

Thẩm Kim Hoa vuốt đầu cô ta và nói, “Là Lục thần y đã cứu cha, thật ra lúc các con còn chưa tiến vào thì cha đã tỉnh rồi.”

“Vậy sao cha….” Thẩm Tĩnh Nghi vừa định hỏi vì sao ông ta lại giả bộ bất tỉnh, nhưng lập tức ý thức được cái gì, kinh ngạc nói, “Cha, chẳng lẽ Lục thần y nói đúng, thật sự có người muốn hại cha?”

Thẩm Kim Hoa gật gật đầu.

Ngay tức khắc, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Từ Tuệ Linh đang ngồi bệch dưới đất.

Vừa rồi khi nghe thấy Lục Vân nói có tà sát quấy phá, cảm xúc của bà ta là kích động nhất, còn không màng Lục Vân cảnh cáo mà khăng khăng muốn di chuyển đầu của Thẩm Kim Hoa, cho nên hiềm nghi của bà ta là lớn nhất.

Thẩm Kim Hoa quát lạnh một tiếng,”Từ Tuệ Linh, có phải là bà làm hay không, tốt nhất là thành thật khai báo cho tôi!”

Từ Tuệ Linh vội vàng lắc đầu nói, “Không phải đâu mình ơi, tôi thật sự không biết đây là chuyện gì, nhất định là tên lừa đảo này cố ý vu khống, là hắn nhét mảnh ngọc bội kia vào gối của mình.”

Lời này vừa nói ra, cả phòng đều im ắng đi.

Từ Tuệ Linh còn chưa phản ứng lại, vẫn liều mạng giải thích, “Thật sự không phải tôi làm, mọi người nhất định phải tin tưởng tôi!”

Lục Vân cười lạnh và nói, “Tôi đã nói với bà là vật tà sát kia là ngọc bội từ khi nào?”

Ầm ầm!

Từ Tuệ Linh như bị sét đánh, bà ta đã tự nói lỡ miệng.

Thẩm Tử Hiên đột nhiên đá qua một cái, cả giận quát, “Thì ra thật sự là bà làm, cha tôi ngày thường tốt với bà như vậy, cung phụng bà như tổ tông, vì sao bà lại làm như vậy?”

Anh ta vô cùng tức giận, đá cho Từ Tuệ Linh rú lên ầm ĩ.

Lục Vân lại lấy mảnh huyết ngọc kia ra, rắc một cái bóp nát. Ngay lập tức, chỉ thấy một luồng oán niệm âm u khủng bố tuôn ra, lao thẳng về hướng Lục Vân, kết quả lại bị hắn dùng một chưởng chụp tan trong vô hình.

“Từ Tuệ Linh, bà thật mưu mô, muốn tôi làm người chịu tội thay, đáng tiếc bà tìm lầm người rồi.” Lục Vân lắc đầu và nói.

Nếu thực lực đạo pháp của bản thân không mạnh thì sử dụng vật tà sát như vậy hại người cần phải trả giá đắt. Người cuối cùng tiếp xúc với huyết ngọc sẽ bị giảm thọ.

Huyết ngọc là do Từ Tuệ Linh nhét xuống dưới gối, cho nên bà ta là người cuối cùng tiếp xúc với nó, nếu Thẩm Kim Hoa chết thì huyết ngọc sẽ vỡ nát, thả oán linh trong đó ra. Oán linh này sẽ tìm đến Từ Tuệ Linh, cướp đi mười mấy năm dương thọ của bà ta để làm thù lao giết người.

Đây là nguyên nhân vì sao Từ Tuệ Linh lại đồng ý để Lục Vân trị liệu cho Thẩm Kim Hoa.

Suy nghĩ ban đầu của bà ta vốn là, chờ Lục Vân trị thất bại thì quậy lên một trận, sau đó nhân lúc rối loạn ném huyết ngọc lên người Lục Vân, như vậy Lục Vân sẽ trở thành kẻ cuối cùng tiếp xúc với nó.

Vậy tất nhiên mục tiêu của oán linh sẽ biến thành Lục Vân.

Nhưng điều khiến Từ Tuệ Linh nghĩ trăm bề cũng không ra chính là, Lục Vân không chỉ xua tan sát khí trong cơ thể Thẩm Kim Hoa, còn dùng chưởng bóp nát oán linh trong huyết ngọc, chứng minh hắn là một người tu đạo có đạo pháp cao thâm.

Từ Tuệ Linh hối hận không kịp, liều mạng xin tha, “Tử Hiên, cầu xin con đừng đánh, mẹ biết sai rồi.”

“Câm miệng! Bà không phải mẹ tôi, mẹ tôi sớm đã chết rồi, bà là người đàn bà rắn rết!”

Thẩm Tử Hiên lại tay đấm chân đá một trận, cuối cùng Thẩm Kim Hoa mở miệng thì anh ta mới chịu dừng tay.

“Đã lúc này rồi mà bà còn không chịu khai sao?” Thẩm Kim Hoa dùng ánh mắt sáng quắc nhìn vào Từ Tuệ Linh, quát.

Từ Tuệ Linh vội vàng quỳ bò đến trước mặt ông ta, khóc lóc thảm thiết mà nói, “Chồng ơi, không phải tôi cố ý hại mình, tôi chỉ nhất thời hồ đồ, bị người ta lừa bịp mới làm ra chuyện sai trái như vậy thôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.