Ngày kế, vợ chồng Diệp Hướng Vinh đột nhiên đến thăm.
Khi bọn họ bc vào biệt thự Lục Nhân, Diệp Khuynh Thành, Lâm Thanh Đàn, Liễu Yên Nhi và cả Lục Vân đều ngây người, đặc biệt là khi nhìn thấy Khương Lam, mặt họ lại càng ngơ ra.
Giống!
Thật sự quá giống!
Ánh mắt họ quét qua quét lại gương mặt Khương Lam và Diệp Khuynh Thành, hai người thật sự như được đúc ra từ một khuôn!
Giờ khắc này, tất cả mọi người ý thức được điều gì đó.
Quả nhiên, vào thời khắc vợ chồng Diệp Hướng Vinh nói ra chân tướng, Diệp Khuynh Thành đã khóc không thành tiếng, thì ra gia đình của cô vốn là hào môn thế gia đỉnh cao của tỉnh Giang Nam, Diệp gia.
Lúc mới nhìn thấy vợ chồng Diệp Hướng Vinh, trong lòng Diệp Khuynh Thành rất kháng cự, thái độ cũng rất lạnh nhạt. Bởi vì cô cho rằng sở dĩ mình đến viện mồ côi là do cha mẹ đã vứt bỏ cô từ nhỏ.
Nếu thật là như vậy thì hoàn toàn không cần nhận nhau, không có khả năng nói 25 năm trước vứt bỏ cô, hiện tại thấy cô trưởng thành thì chạy tới nói họ là cha mẹ cô, cô nhất định phải nhận lại họ.
Diệp Khuynh Thành không rộng lượng như vậy.
Không phải một câu xin lỗi đơn giản là có thể đền bù thời gian 25 năm.
Nhưng khi Diệp Khuynh Thành nghe thấy chân tướng năm đó, không phải vợ chồng Diệp Hướng Vinh muốn vứt bỏ mình, mà cho rằng mình đã chết non, cho nên mới để người ta ôm đi, khúc mắc trong lòng cô nhanh chóng tan thành mây khói.
Dù sao bọn họ cũng không phải cố ý, 25 năm qua họ cũng chịu đựng dày vò.
Ba người ôm nhau khóc rống.
Mà ba người Lục Vân, Lâm Thanh Đàn và Liễu Yên Nhi bên cạnh lại mang tâm tình phức tạp.
Một mặt là mừng cho chị cả, mặt khác lại thương cảm, bởi vì bọn họ đều là cô nhi trông viện mồ côi Dương Quang, rất dễ nhìn cảnh sinh tình. Đặc biệt là Lục Vân, hắn không biết nên biểu đạt cảm xúc của mình như thế nào.
Hắn có 72 mạng lưới tin tức Ám Bộ, hai phần ba thế lực trong đó phân bố ở nước ngoài, một phần ba ở Long Quốc, muốn tra ra thân thế của mình và các chị cũng không phải vấn đề lớn.
Nhưng 5 năm trước, khi hắn rời khỏi đạo quan, sư phụ lão đạo sĩ đã nói rõ với hắn rằng nhất định phải để vấn đề về thân thế thuận theo ý trời.
Hàm ý còn không phải bảo Lục Vân đừng chủ động đi tra xét, lúc nào tới sẽ tới, tự nhiên sẽ có đáp án hay sao?
Có lẽ hắn và các chị cùng xuất hiện ở viện mồ côi Dương Quang căn bản không phải ngẫu nhiên, mà là có người cố ý làm vậy, mục đích là để hắn sinh ra liên hệ chặt chẽ với họ.
Đây là điều mà Lục Vân phỏng đoán ra căn cứ vào một số chuyện xảy ra gần đây và đôi câu vài lời lão đạo sĩ từng nói.
Càng nghĩ càng thấy ớn.
Mà làm Lục Vân tò mò là, rốt cuộc lão đạo sĩ sắm vai nhân vật gì trong ván cờ này? Thiên Minh Tử mà vừa rồi vợ chồng Diệp thị nhắc tới lại có quan hệ gì với ông ta?
Thật là làm người ta khó hiểu!
“Cậu tên là Lục Vân đúng không?”
Trong lúc Lục Vân trầm tư, giọng nói của Diệp Hướng Vinh bỗng làm hắn bừng tỉnh, “Không biết cậu có tiện ra ngoài nói chuyện riêng với tôi một chút không?”
Lục Vân gật gật đầu.
Hai người đi ra bên ngoài biệt thự, Diệp Hướng Vinh yên lặng nhìn Lục Vân một hồi, sau đó nói, “Đầu tiên, tôi rất cảm ơn cậu đã thay chúng tôi chiếu cố Khuynh Thành, nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chỉ cần nằm trong phạm vi năng lực của Diệp gia thì tôi nhất định sẽ thỏa mãn cho cậu.”
“Bác trai, thật ra….”
“Cậu nghe tôi nói hết đã!”
Lục Vân vừa định nói mình chiếu cố chị Khuynh Thành là điều đương nhiên, nhưng còn chưa nói xong đã bị Diệp Hướng Vinh cắt ngang, trong mắt hắn lập tức hiện ra chút không vui.
Diệp Hướng Vinh này cũng rất bá đạo.
Một lát sau, chỉ nghe Diệp Hướng Vinh tiếp tục nói, “Tiếp theo, tôi không hy vọng tiếp tục nhìn thấy cậu có dây dưa gì với Khuynh Thành nữa.”