Một quý bà diện mạo xinh đẹp, dáng vẻ đoan trang đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trên khuôn mặt mang đầy vẻ khó tin.
Bà tên là Khương Lam.
Tuy rằng đã qua 45 tuổi, nhưng bà giữ gìn rất tốt, làn da trắng nõn không chút nếp nhăn, trên nét mặt vẫn còn nét đa tình, quyến rũ.
Có thể tưởng tượng ra lúc Khương Lam còn trẻ tuyệt đối là một mỹ nhân tiếng tăm lẫy lừng.
Nếu để Lục Vân nhìn thấy quý bà xinh đẹp này thì nhất định sẽ kinh ngạc, bởi vì diện mạo của bà giống chị Khuynh Thành đến sáu bảy phần, đều là mỹ nữ thuộc hạng top.
Bên cạnh Khương Lam có một người đàn ông trung niên đang đứng, đó là người mặc tây trang không lâu trước đó Lục Vân đã gặp được ở cửa thang máy khách sạn Phong Lâm Vãn.
Ông ta là chồng của Khương Lam, cũng là người cầm quyền chân chính hiện giờ của Diệp gia tỉnh Giang Nam, Diệp Hướng Vinh.
Mà giờ phút này, trước mặt bọn họ đang chiếu một đoạn video giám sát ở khách sạn Phong Lâm Vãn. Vai nam vai nữ trong đoạn video chính là Lục Vân và Diệp Khuynh Thành.
Khi vừa tiến vào khách sạn, do Lục Vân đang ôm Diệp Khuynh Thành nên camera không thể chụp rõ mặt Diệp Khuynh Thành, nhưng khi họ đi ra lại vô cùng rõ ràng.
“Sao lại giống đến như vậy?”
Khương Lam khó tin mà mở to hai mắt, thậm chí bà còn có cảm giác đang xem video của mình thời còn trẻ.
Diệp Hướng Vinh nói, “Tôi cũng cảm thấy rất kỳ quái, bà xã, bà nói cô gái này có phải là…. 25 năm trước, chúng ta…”
“Không có khả năng!”
Diệp Hướng Vinh còn chưa nói xong thì Khương Lam đã cắt ngang lời ông, trong mắt hiện ra sự đau khổ.
25 năm trước, bọn họ thật sự có sinh một đứa con gái, nhưng rất nhanh đã chết non. Đây là một ký ức nghĩ đến thôi đã cảm thấy đau đớn.
Vợ chồng hai người luôn không muốn đề cập đến, nếu không phải chuyện này quá kỳ quái thì Diệp Hướng Vinh sẽ không vạch trần vết sẹo này.
“Xin lỗi bà xã, tôi nói sai rồi.” Diệp Hướng Vinh ôm bả vai Khương Lam mà an ủi, nhưng còn chưa hai phút thì đột nhiên có một cú điện thoại gọi đến từ bệnh viện.
“Diệp tiên sinh, qua kiểm tra của bệnh viện chúng tôi, phát hiện độ tương xứng gen giữa ông và tiểu thư Diệp Khuynh Thành đạt tới 99.5%.”
99.5%!
Có nghĩa là cô gái trong video chính là con gái ruột của Diệp Hướng Vinh.
Sao có thể?
Thân thể Diệp Hướng Vinh chấn động.
Khương Lam hỏi, “Làm sao vậy ông xã?”
Rất lâu sau đó Diệp Hướng Vinh mới tỉnh táo lại, nói, “Tôi lấy mấy sợi tóc của cô gái đó đi làm xét nghiệm ADN, kết quả giám định cô ấy là con gái của chúng ta.”
“Cái gì?” Thân thể Khương Lam cũng lắc lư, khó có thể tin nổi.
Rõ ràng con gái của bọn họ đã chết non vào 25 năm trước, sau đó bọn họ lại sinh một đứa con trai, nhưng không sinh con gái nữa.
Rốt cuộc chuyên này là như thế nào?
Vợ chồng Diệp thị cảm thấy rất khó hiểu.
“Có lẽ chỉ có Thanh Phong đạo trưởng của Long Hổ Sơn mới biết đáp án của vấn đề này, tôi đến Long Hổ Sơn hỏi một chút.” Diệp Hướng Vinh nói.
“Tôi cũng đi với ông.”
Năm đó sau khi con gái bọn họ chết non, là bị một vị đạo trưởng của Long Hổ Sơn ôm đi, nói sẽ an táng đàng hoàng thay bọn họ.
Long Hổ Sơn rất có danh tiếng ở tỉnh Giang Nam, hơn nữa vợ chồng Diệp thị cũng sợ về sau nhìn thấy mộ bia của con gái mà thương tâm, vì thế liền đồng ý giao cho Thanh Phong đạo trưởng mang đi.
Hiện giờ, việc kỳ quặc này chắc chắn có liên quan đến Thanh Phong đạo trưởng.
Cùng ngày, vợ chồng Diệp thị đã chạy tới Long Hổ Sơn, cũng xác thật tìm được Thanh Phong đạo trưởng, nhưng Thanh Phong đạo trưởng lại trả lời là ông ta cũng không biết.
Diệp Hướng Vinh sốt ruột nói, “Thanh Phong đạo trưởng, sao ông lại không biết chứ, lúc trước chính là ông ôm con gái của chúng tôi đi mà?”
Thanh Phong đạo trưởng lắc đầu và nói, “Tôi chỉ làm theo lời dặn của Thiên Minh Tử sư thúc, tôi cũng giao cho thi thể của con gái các vị cho ông ấy.”
“Vậy xin hỏi, hiện tại Thiên Minh Tử đạo trưởng ở đâu, có thể để chúng tôi gặp mặt không?”
Trong lòng vợ chồng Diệp Hướng Vinh có quá nhiều nghi ngờ, có lẽ chỉ khi nhìn thấy Thiên Minh Tử sư thúc mà Thanh Phong đạo trưởng nhắc đến thì mới được giải đáp.
Ai ngờ Thanh Phong đạo trưởng lại cười khổ và nói, “Từ trước đến nay hành tung của Thiên Minh Tử sư thúc rất quỷ dị, lần trở về đạo quan trước đã là chuyện của ba năm trước rồi.”
“Ba năm trước.”
Vợ chồng Diệp thị lập tức cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ sợ không thể có được đáp án của chuyện này trong thời gian ngắn.
Trên đường trở về, Diệp Hướng Vinh thoải mái nói, “Mặc kệ là nguyên nhân gì, hiện tại ít nhất chúng ta đã xác định một việc, đó là Diệp Khuynh Thành là con gái của chúng ta.”
“Đúng!” Hai mắt Khương Lam sáng ngời mà nói, “Vận mệnh thật biết trêu người, thì ra con gái của chúng ta vẫn luôn ở tỉnh Giang Nam, tôi muốn dẫn nó về Diệp gia để đền bù tiếc nuối mấy năm nay.”
….
Giờ phút này, ở biệt thự Lục Nhân, Diệp Khuynh Thành còn chưa biết chuyện xảy ra ở Diệp gia.
Cô đã tắm rửa xong, mặc váy ngủ ren, lộ ra đôi chân dài tuyết trắng mịn màng, ngồi xếp bằng trên sô pha mà xem TV, thỉnh thoảng còn vặn vẹo cổ vài cái.
Lục Vân thấy thế thì hỏi, “Làm sao vậy chị, cổ không thoải mái sao?”
“Ừ, thường xuyên ngồi làm việc trên ghế nên cổ có hơi đau.”
“Em giúp chị mát xa cho!”
Lục Vân nói xong thì ngồi vào sô pha bên cạnh, dùng tay nghề chuyên nghiệp trợ giúp Diệp Khuynh Thành mát xa vai cổ, đồng thời trên ngón tay còn rót chân khí, rất nhanh cảm giác đau nhức trên cổ Diệp Khuynh Thành đã biến mất.
Bởi vì ngồi làm việc thời gian dài nên cô sinh ra đau nhức vùng vai cổ, đã bị nhiều năm rồi, trước kia mỗi lần đau đớn khó chịu đều là Lâm Thanh Đàn châm cứu mát xa giúp cô. Nhưng hiệu quả lại không tốt bằng Lục Vân, đó là vì Lâm Thanh Đàn không có chân khí.