Thấy ma quân tức giận muốn lao ra giết người, Lưu Già vội vội vàng vàng đưa tay giữ lấy hắn, không ngừng khuyên nhủ: “Bệ hạ, bệ hạ, người trước tiên bình tĩnh lại, bình tĩnh lại đã. Chuyện này đã xảy ra mấy trăm năm trước rồi, người cần gì phải vì nó mà tức giận như vậy. Phải rồi, vẫn còn mấy vò rượu ngon mà Túc Âm mang về từ hạ giới, ta lập tức mang đến cho người.”
Túc Âm không hiểu sao mình đột nhiên bị nhắc đến, nhưng nghe Lưu Già nói nàng sẽ lấy hết rượu ngon mà hắn cất giấu bao lâu nay, lập tức miệng mở to, thầm mắng quân phản bội.
Thái độ của ma quân thế mà rất kiên định, dù nghe Lưu Già nói có rượu ngon, y chợt khựng lại trong chốc lát, nhưng ngay lập tức đáp: “Quay về ta sẽ uống.”
Lưu Già nắm chặt ống tay áo của y, gắng sức nói: “Bệ hạ đừng nôn nóng, dù người muốn đi, cũng phải lấy vũ khí đã.”
Ma quân nhẹ nhàng đưa tay lên, trường kiếm bên hông Túc Âm lập tức vèo một cái rơi vào trong tay, y cúi đầu nhìn xuống, có chút ghét bỏ nói: “Miễn cưỡng dùng cái này cũng được.”
Túc Âm sững sờ đứng đó, dường như còn chưa phản ứng được vừa xảy ra điều gì.
Lưu Già chỉ có thể kiên trì: “Phong Uyên thượng thần năm đó, một thanh Côn Ngô kiếm đem Thiên Lộc Sơn chém thành hai nửa, bệ hạ cầm cái này—”
“Ý của ngươi là,” ma quân cắt ngang lời nói của nàng, quay đầu nhìn về phía Lưu Già, chậm rãi hỏi: “Bản quân đánh không lại hắn.”
Túc Âm đang đứng ở bậc đá dưới cùng, nghe vậy, nghĩ thầm, này cũng không phải không có khả năng nha. Hắn vừa định gật đầu, lại bị Lưu Già trừng một cái, động tác liền dừng lại giữa chừng, nhanh chóng lắc lắc đầu.
Lưu Già mỉm cười, nói: “Đương nhiên không phải, chỉ là bệ hạ vừa mới xuất thế, người đối với vị thượng thần này không hiểu rõ. Để ta nói cho người biết tính tình, đặc điểm chiến đấu của mấy vị thiên giới thượng thần nhân lúc Túc Âm đi tìm vũ khí cho bệ hạ a.”
Lưu Già nghĩ thầm, nói xong thì Phong Uyên thượng thần đoán chừng cũng đã rời đi.
Ma quân không muốn nghe mấy loại chuyện xưa cũ này, xua xua tay nói: “Không cần thuyết phục bổn quân.”
Trong nháy mắt, y hóa thành một đạo lưu quang, biến mất trước mắt Lưu Già.
Lưu Già nhìn hai tay trống rỗng, lại nhìn Túc Âm vẫn còn ngây ngốc đứng đó, nàng vội vàng đi qua vỗ hắn: “Ngươi còn thất thần ở đấy làm gì! Đuổi theo bệ hạ mau! Đuổi theo bệ hạ!”
Phong Nguyên thượng thần tuy rằng không thể giết ma quân, nhưng ma quân vừa mới xuất thế chưa được bao lâu, đây là thời điểm cần chú ý, không thể để bị thương được.
Túc Âm hoàn hồn, vội vàng đuổi ma quân. Hắn từng rất ngưỡng mộ Phong Uyên thượng thần, cũng đã từng học theo Phong Uyên, muốn một kiếm bổ đôi Xích Lạc Sơn ở yêu giới, nhưng có lẽ binh khí trong tay hắn không so được với Côn Ngô kiếm, hoặc có lẽ tu vi của hắn có hạn, chém nửa ngày cũng không thể bổ đôi núi, thậm chí còn kinh động hộ sơn ma thú, kết quả bị đuổi chạy hơn 3000 dặm.
– ————————————————–
Phong Uyên lúc này đang đứng bên ngoài Lạc Hà Lâm, thiên địa vẫn như cũ chìm trong một mảnh tăm tối, Lạc Hà Lâm quỷ khí dày đặc, mặt hắn không chút biểu tình, lạnh như băng, huyền sắc trường bào bay phấp phới.
Đám yêu ma không dám tiến lên, chỉ đứng từ xa nhìn bạch ngân kim tuyến lấp lánh trên viền áo hắn, thấp giọng nghị luận, chẳng lẽ là Phong Uyên thượng thần sao? Là Phong Uyên thượng thần đó!
Vài con yêu quái trốn sau tảng đá, thò mặt ra, run run rẩy rẩy đe dọa: “Bệ hạ của chúng ta sắp đến rồi! Ngươi…ngươi…ngươi tự lo liệu cho tốt đi!”
Phong Uyên vẫn diện vô biểu tình, ánh mắt hắn nhàn nhạt đảo qua một đám yêu ma, hình như so với lần trước đến, bọn chúng lại ngốc hơn rồi.
Hắn nhìn lên trời, có phải vì thiếu ánh nắng không nhỉ?
Phong Uyên nhấc chân đi về phía tây, hồ Tình Tuyết phản chiếu bầu trời u ám, như một vũng mực đen mới mài, mùi hương ngòn ngọt trong gió còn nồng hơn trước. Phong Uyên khẽ cau mày, hắn trước nay không thích mùi hương mang theo vài phần mê loạn này.
Đi thêm vài bước, mùi hương càng nồng đậm hơn, có vẻ là ma quân đã thực sự xuất thế.
Không biết tính tình vị ma quân này như nào? Tiền nhiệm ma quân sau khi xuất thế luôn đến thiên giới diễu võ giương oai một phen để phô trương thanh thế, vị tiểu ma quân này ngược lại vẫn luôn an an tĩnh tĩnh ở ma cung, xem ra cũng là một người khôn ngoan.
Nếu Tinh Như cũng ở yêu giới thì hiện tại y đang ở đâu? Có lẽ hắn nên đến nơi có cây ngô đồng tìm y một chút, hoặc là kiếm một mảnh vườn ở yêu giới, trồng ít nho, chờ y đến.
Trong khi Phong Uyên còn đang suy tư, Côn Ngô kiếm trong tay bỗng nhiên kịch liệt rung động, như muốn xé gió lao ra, sát phạt tứ phương.
Một trận cuồng phong từ hướng ma cung thổi tới, mùi hương trong nháy mắt trở nên cực kỳ nồng đậm, giống như nước đường sền sệt, quẩn quanh Phong Uyên, mãi không tiêu tán.
Ma quân tới.
Phong Uyên cúi đầu, ngón tay tùy ý lướt qua thân kiếm trắng như tuyết, hắn không muốn dùng vũ lực ở đây, hắn đến yêu giơia lần này chỉ để lấy một ít nước Vong Thứu, sau đó tìm kiếm Tinh Như.
Nhưng nhìn cái khí thế này, chỉ sợ người tới không có ý tốt.
Hắn ngẩng đầu nhìn về hướng ma cung, yêu khí dâng trào như thủy triều đánh đến, hương thơm nồng đậm, giữa màn yêu khí dày đặc, một thân ảnh bạch y cầm kiếm nhanh như chớp lao đến bên người hắn.
Phong Uyên nâng Côn Ngô kiếm chặn lại thế tấn công kia, hai thanh kiếm va vào nhau, tia lửa bắn tung tóe, rơi xuống như sao băng, lẫn vào sương mù dày đặc, biến mất vô tung.
Một lát sau, khói bụi dần tán đi, bạch y ma quân đạp lên cự thạch, mái tóc dài bay phấp phới, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao vừa ra khỏi vỏ.
Cuồng phong như dừng lại ở một khắc này, vài tia nắng xuyên qua tầng mây chiếu lên người y, sau lưng là mây khói lững lờ.
Phong Uyên cứng đờ tại chỗ, Côn Ngô kiếm bỗng nhiên nặng tựa ngàn cân khiến hắn không thể cử động được.
Thiên địa vạn vật trong nháy mắt bị phủ lên một tầng u ám, mơ mơ hồ hồ, dần dần nhập vào hỗn độn, chỉ có vị ma quân này, giống như minh nguyệt thanh phong, như cũ trước sau rõ ràng.
Trong mắt hắn chỉ còn y.
Hắn tìm thấy Tinh Như của hắn rồi.