Ở bên Lạc Hà Lâm, nhóm yêu ma còn chưa biết ma quân sắp đến, chúng đánh nhau đến trời đất u ám, bụi mù mịt nổi lên từ bốn phía, máu bắn tung tóe, vô số quang mang đan xen, va chạm vào nhau nổ vang.
Lúc này ma quân chậm rãi đi vào, y lập kết giới xung quanh, ma quang vừa chạm đến kết giới này, lập tức tiêu tan trong nháy mắt, đám yêu ma vẫn hăng say đánh nhau, khi nhận ra bệ hạ đến thì đã trễ, tất cả đều sôi nổi dừng tay, đi tới trước mặt y, nịnh nọt hỏi:” Bệ hạ, sao người lại đến đây?”
“Nhàm chán,” ma quân dừng một chút, lại nói: “Đến đây đánh nhau.”
Đám yêu ma bốn mắt nhìn nhau, mặc dù đầu óc bọn chúng không thông minh lắm, nhưng cũng không dám trực tiếp giao thủ với ma quân. Bọn chúng tự đánh nhau, kết cục cùng lắm là thiếu cái tay cái chân, nếu là cùng ma quân đánh nhau, cái đầu này cũng không giữ được đi.
Nhưng mà, ma quân có vẻ thực kiên quyết, ánh mắt y quét qua mặt từng người một, cuối cùng nói một câu: “Cùng lên đi.”
Nhóm yêu ma nhìn quanh, bọn chúng có hơn trăm người ở đây, nếu cùng lên thì có vẻ có chút khi dễ bệ hạ.
Ma quân thu hồi kết giới xung quanh, thúc giục bọn chúng: “Nhanh lên.”
Nhóm yêu ma cắn môi, dù sao đây cũng là bệ hạ tự yêu cầu, đừng trách bọn chúng nhiều người bắt nạn ít người, lát nữa cùng lắm là bọn chúng nhẹ nhàng với bệ hạ một chút.
Kết quả, mười lăm phút trôi qua, trong Lạc Hà Lâm, tiếng kêu gào vang lên hết đợt này đến đợt khác, ma quân vẫn bạch y như tuyết, dựa vào thân cây, liếc nhìn bọn chúng một cái rồi nhàn nhạt nói: “Lại lần nữa đi.”
Đám yêu ma đang lăn lóc nằm trên mặt đất nháy mắt liền gào to hơn, tuy rằng bây giờ tay chân vẫn còn, nhưng chúng thực sự bị thương nặng đến mức suýt nữa não cũng rớt luôn a.
Hồ Tình Tuyết cách đó không xa phản chiếu mấy nhánh cây mảnh khảnh, ánh nắng xuyên ra từ khe hở giữa những đám mây, ánh nắng nhàn nhạt bao phủ ngọn núi phía xa, ma quân ngẩng đầu, hơi ngây người nhìn bầu trời kia.
Thừa dịp bệ hạ thất thần, đám quỷ nhẹ nhàng từ dưới đất bò lên, định nhanh chóng thoát ra khỏi khu rừng nguy hiểm này, nhưng mới đi được vài bước, chúng đã đụng phải một đạo kết giới cứng cáp. Sau lưng truyền đến thanh âm lạnh căm căm: “Ta cho các ngươi đi chưa?”
Ngay lập tức, một loạt tiếng kêu gào lại vang lên.
– ————————————————–
Trên Cửu Trọng Thiên, trong Lăng Tiêu Cung, mấy đóa phật tang hoa nở rộ bên cửa sổ, mùi hương lành lạnh di động trong cung điện lạnh lẽo.
Kiếm Ngô ngồi phía trên, trầm giọng nói: “Hiện tại phong ấn Thiên Ma chỉ còn ở hai nơi là Yêu giới và Cửu U giới…” Hắn dừng một chút lại nói: “Phong Uyên tạm thời vẫn nên ở lại thiên giới đi, Tư Tuyền ngươi đi xem Cửu U giới một chút.”
Tư Tuyền gật đầu đồng ý, Kiếm Ngô tiếp tục: “Về phía Ma giới, vẫn chưa có tin gì về việc phong ấn bị suy yếu, bất quá thiên giới tiết vũ trì có chút khô hạn, chẳng mấy chốc nhân gian liền đến mùa hạ, có lẽ phải đến ma cung lấy chút nước tới.”
“Vậy để ta đi.” Phong Uyên nói.
Hiện tại hắn không biết Tinh Như ở đâu, hắn cơ hồ đem nhân gian tìm kiếm hết một lượt, lại vẫn như cũ không tìm thấy y, bất quá, hắn tin rằng, Tinh Như của hắn vẫn còn sống.
Mộng Xu muốn tìm tung tích của Tinh Như thông qua sợi tơ hồng, nhưng hắn thử nhiều lần vẫn thất bại, lần này duyên phận nông cạn có lẽ là nông cạn ở đây đi.
Phong Uyên chuyến này đi yêu giới, thứ nhất là để lấy nước, thứ hai, càng quan trọng hơn, hắn nghĩ rằng nguyên hình của Tinh Như là La Sát điểu, nói không chừng y đã trở về yêu giới.
Nghĩ đến đoạn thời gian này tu vi của Phong Uyên đã khôi phục lại nhiều, so với trước đây không sai biệt lắm, Kiếm Ngô liền gật đầu.
“Yêu giới?” Mộng Xu lẩm bẩm, nghĩ nghĩ một chút liền nói: “Nói đến chứ, không biết vị tân ma chủ của yêu giới đã xuất thế hay chưa?”
Tư Tuyền cúi đầu, nghe vậy, khẽ cười một tiếng: “Xuất thế rồi cũng không ảnh hưởng gì, chẳng lẽ Phong Uyên còn sợ một ma quân mới ra đời?”
Mộng Xu gật gật: “Cũng đúng.”
Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hỏi: “Vi Lộ mấy ngày nay có đến lớp không?”
Vi Lộ đã buồn rất lâu vì Tinh Như tiên quân nhảy Đăng Tiên Đài, những người khác cũng bận rộn chuyện của Phong Uyên, tất cả liền đem bài tập của nàng quên mất.
Bây giờ mọi thứ cuối cùng cũng chuyển biến tốt đẹp, Kiếm Ngô gật đầu nói với Mộng Xu: “Ngươi gần đây không có việc gì, đi xem nàng chút đi.”
Ngoài cửa sổ, phật tang hoa so với hôm qua càng kiều diễm hơn vài phần, gió nhẹ thổi qua, bích sắc màn trướng phiêu phiêu. Kiếm Ngô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, dường như nhìn thấy một bóng dáng hư hư ảo ảo, hắn hơi chút ngây người.
– ———————————————-
Ngày mà Phong Uyên tới yêu giới, vô số yêu ma đang bận rộn vui đùa ầm ĩ trên bình nguyên rộng lớn, mây đen như mực, yên lâm như dệt.
Đám yêu ma vừa nhìn thấy Phong Uyên đến, ban đầu còn nghĩ rằng hắn là một tiểu đáng thương mặc người ta khi dễ, muốn giáo huấn vị khách không mời này một chút, kết quả Phong Uyên triệu Côn Ngô kiếm tới, đám yêu ma liền bỏ chạy toán loạn.
Phong Uyên dù đã nhiều năm không đến yêu giới, nhưng truyền thuyết về hắn đã truyền ra khắp nơi, rất lâu cũng không có dấu hiệu giảm bớt, ngược lại còn càng ngày càng đáng sợ.
Khi ma tướng Túc Âm nghe được việc này, hắn vội vội vàng vàng từ ngoài cung chạy vào, miệng không ngừng kêu: “Bệ hạ, bệ hạ——”
Ma quân đang ngồi trên đế tọa nghĩ cách phơi nắng cho cây nho của mình, nghe Túc Âm luôn miệng gọi, y nhướng mi hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phong Phong Phong Phong, Phong Uyên thượng thần tới!”
Ma quân nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: ” Phong Phong Phong Phong, Phong Uyên thượng thần là ai?”
Lưu Già do dự một chút, đang muốn giải thích, Túc Âm khờ khạo đã mở miệng giành trước: “Chính là vị đã ném người vào hồ Tình Tuyết trước khi người sinh ra a.”
Ma quân đột ngột đứng lên.