“Lấy nước Vong Thứu.” Còn có, tìm ngươi.
Phong Uyên không nói hết mấy lời phía sau, Tinh Như đã quên đi hắn, những chuyện trước kia cũng không cần thiết phải nhắc lại.
“Nước Vong Thứu…” Ma quân một tay chống đầu, hỏi: “Vậy thiên giới định lấy gì đến đổi đây?”
Trước khi thấy Tinh Như, Phong Uyên căn bản không nghĩ đến nước Vong Thứu có giá trị gì đáng để trao đổi, nhưng hiện tại, hắn lại tri kỉ mà hỏi ma quân: “Ngươi muốn cái gì?”
Ma quân nghĩ đi nghĩ lại, dường như y không đặc biệt muốn gì cả, điều duy nhất y quan tâm là mấy mầm nho trong vườn. Chỉ là, vị thượng thần trước mặt này, nhìn qua cũng không giống người có thể chăm sóc cây cỏ, bất quá y vẫn thuận miệng hỏi: “Ngươi có thể trồng nho không?”
Y vừa dứt lời, Phong Uyên dường như trong nháy mắt trở nên sinh động hơn, mặt mày như họa, ánh mắt lưu luyến, trong đó tựa hồ hàm chứa một hồ nước trong mát. Hắn cười cười, nói với ma quân: “Ta không chỉ biết trồng nho, còn biết ủ rượu nho nữa.”
Ma nhãn nhất thời sáng lên, sau đó y tựa hồ cảm thấy phản ứng của mình quá mức nhiệt liệt, liền dè dặt kéo kéo vạt áo trước ngực lại, ho nhẹ một tiếng, phất tay gọi Lưu Già, chỉ chỉ Phong Uyên: “Đưa hạt nho cho hắn.”
Hôm nay Lưu Già đã kinh ngạc đến chết lặng, nàng liếc mắt nhìn Phong Uyên, nhàn nhạt nói: “Đi thôi, thượng thần.”
Những yêu ma khác biết tin này đều rất vui mừng, thầm nghĩ đường đường là Phong Uyên thượng thần, nay lại lưu lạc đến mức tới yêu giới đào đất, trồng rau. Mấy ngày nay bọn chúng dưới chân như đạp gió, ưỡn ngực ngẩng cao đầu, thật muốn nghênh ngang lên thiên giới rêu rao một phen.
Cuối cùng, bọn chúng chưa kịp đến cửa Thiên Môn đã bị đánh rơi xuống. Thủ vệ Thiên Môn nghe bọn chúng ồn ào gì mà Phong Uyên thượng thần đến yêu giới làm ruộng, trong lòng thầm nghĩ,yêu ma bây giờ điên hết rồi sao? Đầu óc đúng là càng ngày càng không tốt.
– ——————————————–
Nho được Phong Uyên trồng rất tốt, ít nhất là trong thời gian này, chúng không bị phơi chết, ma quân đối với thành quả này mười phần tán dương.
Chỉ là mấy ngày nay hắn bận chọn hạt giống để gieo mầm, thật sự không có thời gian rảnh rỗi, ma quân thấy hắn như vậy, liền truyền tin cho Mộng Xu đến đem nước Vong Thứu về.
Khi Mộng Xu từ thiên giới chạy xuống, liền nhìn thấy Phong Uyên đang ngồi xổm trong hoa viên phía sau ma cung, canh giữ một mầm cây nhỏ màu xanh lục, nghiêm túc như đang rèn một pháp bảo có thể khai thiên tích địa, bèn hỏi hắn: “Ta nói ngươi ở đây làm gì a? Còn cần ta xuống lấy nước Vong Thứu nữa?”
Phong Uyên nghĩ về tình hình hiện tại của mình, bình tĩnh trả lời: “Làm tù binh.”
Mộng Xu: “…”
Bị bắt làm tù binh? Người từng đứng đầu thiên địa, một nhát kiếm bổ đôi Thiên Lộc Sơn, hiện tại ở yêu giới làm tù binh? Này quả thực là trò cười lớn nhất thiên hạ!
Mộng Xu phối hợp mà tiếp tục hỏi: “Vậy không biết ngươi muốn làm tù binh đến khi nào, để ta đến chuộc ngươi về?”
Phong Uyên không biết nghĩ tới cái gì, nhìn Mộng Xu, cười nói: “Cái này phải xem ý của bệ hạ.”
Bệ hạ của ngươi?
Mộng Xu thầm nghĩ, ngươi thật mẹ nó kêu đến thật thuận miệng!
Hắn ngồi xổm xuống bên cạnh Phong Uyên, khẽ thở dài một tiếng, hỏi: “Ngươi trước kia không phải chê mùi của ma tộc khó ngửi sao? Hiện tại như thế nào lại tính toán ở đây lâu dài?”
Lúc này Phong Uyên cực độ vô sỉ, vẻ mặt vô tội mà hỏi ngược lại Mộng Xu: “Ta từng nói vậy sao?”
“Sao lại không? Nếu không phải, sao năm đó ngươi vừa từ yêu giới trở về Vong Ưu cung liền lập tức lao vào tắm rửa?”
“Thế à?” Bỗng có người hỏi.
Mộng Xu gật đầu: “Đúng vậy, ta nhớ rõ rành mạch, ngươi lúc ấy còn hỏi có thể luyện ra đan dược gì đem mùi của bọn họ trừ hết đi.”
Lời này vừa nói xong, Mộng Xu mới phản ứng lại, thanh âm vừa rồi hỏi mình hình như không giống Phong Uyên. Hắn cứng ngắc xoay người, nhìn thấy bạch y ma quân dựa vào cột đá nhìn hai người.
Phong Uyên tự nhiên cũng nhìn thấy y, lập tức hận chính mình sao không bịt miệng Mộng Xu sớm chút.
“Tinh, Tinh, Tinh…”, Mộng Xu cứ tinh một chuỗi cũng không thể nói hết câu, sau bị Phong Uyên đẩy một cái, lại càng không thể nói ra.
Cũng không thể trách Mộng Xu. Hắn thực sự không ngờ rằng sau khi vị Tinh Như tinh quân kia nhảy xuống Đăng Tiên Đài, cửu tử nhất sinh, lần sau gặp lại, y đã trở thành yêu giới chi chủ. Ma quân các đời trước đều phải trải qua rất nhiều kiếp nạn mới có thể sinh ra, vậy thì kiếp nạn của Tinh Như tiên quân chính là Phong Uyên rồi.
Nhưng đến cùng là kiếp nạn của ai, một hai câu sao có thể nói rõ ràng.
Ma quân đứng thẳng người, chậm rãi đi tới, liếc Mộng Xu một cái, cũng không để ý vừa rồi hắn đang muốn nói cái gì, trực tiếp trả lời: “Đi đâu? Không đi.”
*Tinh trong Tinh Như là 星 đọc là xīng, nghĩa là “ngôi sao”. Tinh Như nghe thành 行, đọc là xíng, nghĩa là “đi”, tưởng Mộng Xu đang tính rủ đi đâu cơ:v
Mộng Xu: “…”
Ma chủ không để ý tới hắn, đi thẳng đến xích đu Phong Uyên làm mấy ngày trước, ung dung ngồi xuống, đung đưa đung đưa, ngẩng đầu hỏi Mộng Xu: “Ngươi tới đây làm gì?”
Trước đây, sau khi thiên giới truy đánh vài vị ma quân, cũng không còn ai dám ở trước mặt thượng thần tùy ý như vậy, bất quá, vị này có Phong Uyên hậu thuẫn. Dù hiện tại y muốn đánh giết lên thiên giới, đoán chừng Phong Uyên còn ở phía trước giúp y gõ chiêng dọn đường.
Mộng Xu trả lời: “Ta đến lấy nước Vong Thứu.”
Ma quân à một tiếng, sai Phong Uyên: “Vậy ngươi cùng hắn đi lấy đi.”
Mộng Xu kinh ngạc, thầm nghĩ khó trách Phong Uyên có thể ở trước mặt hắn kêu bệ hạ thuận miệng đến vậy. Không biết koảng thời gian này ở Ma giới, hắn đã dỗ dành bệ hạ của hắn như nào, nghe ngữ khí này của y quả thực không xem Phong Uyên là người ngoài.
Phong Uyên từ dưới đất đứng lên, nói với Mộng Xu: “Lại đây đi.”
Mộng Xu nhìn Phong Uyên. Phong Uyên hiện tại nghe ma quân sai khiến, chính mình lại bị hắn sai khiến, trong lòng thầm thở dài, thì ra mình mới là đáy của tầng áp bức.
– —————————————–
Hồ Vong Thứu nằm dưới chân núi Thanh Hoàng, ở phía đông ma cung. Nước hồ trong vắt thấy đáy, mấy loại cá đủ màu sắc nô đùa dưới nước, chúng thấy người đến cũng không sợ hãi, thậm chí vài con còn ngoi lên mặt hồ, vài con khác thì ở dưới nước phun bóng. Có một con cá kỳ lạ nhất cả đám, thân dài bọc đầy vảy vàng kim, nó bơi đến gần Mộng Xu, há miệng, trực tiếp phun lửa đến.
Mộng Xu: “…”
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại cá này nên không chút chuẩn bị, tóc trên đầu suýt nữa bị thiêu rụi rồi!
Phong Uyên ở bên cạnh nhàn nhạt xem náo nhiệt, sau đó mới nhẹ phất tay, quái ngư kia liền lắc lắc cái đuôi bơi đi mất.