Ký ức được truyền thừa trong đầu đều nói thiên giới vân giai nguyệt mà, tiên sơn quỳnh lâu, thanh phong như rượu, là nơi tốt đẹp mà người người hướng đến. Bây giờ nhìn bộ dạng này của Phong Uyên thượng thần, có thể thấy, thiên giới cũng không có tốt đẹp như vậy. Xem gia ký ức truyền thừa của ma quân cũng cần phải đổi mới, tránh gây ra hiểu lầm không tốt cho đời tiếp theo.
Ma quân trầm mặt đi tới, ma tộc nơm nớp lo sợ đem dây thừng giao lại cho y. Y bước nhanh đến, Phong Uyên nghĩ nghĩ, duỗi ra hai tay, mười phần phối hợp.
Ma quân vừa quấn vòng vòng sợi dây quanh tay Phong Uyên, vừa quay đầu lại trừng mắt nhìn đám yêu ma xung quanh, phế vật!
Bọn chúng ủy khuất cúi đầu, vị thượng thần này phân biệt đối xử cũng quá rõ ràng đi!
Phong Uyên cụp mắt xuống, ánh mắt dịu dàng như nước, ôn nhu nhìn y, lúc thấy động tác y có chút kỳ quái, còn hảo tâm nhẹ giọng nhắc nhở nên thắt như nào.
Ma quân theo lời hắn nói, thắt ra một cái nơ bướm xinh đẹp, trong lòng thầm thở dài, vị thượng thần này quả thực rất ngốc.
Y cầm lấy dây thừng đi về phía Ma cung, đầu kia cột chặt hai tay Phong Uyên, giống như dắt trâu ra chợ làm thịt. Phong Uyên đi phía sau, còn tự giác mà phối hợp với tốc độ của ma quân, chầm chậm bước đi.
Hai người vừa rời khỏi, Túc Âm liền xông lên phía trước, nhặt lấy trường kiếm vừa bị ma quân vứt dưới đất, vui mừng, hưng phấn, đau khổ, trong mắt hiện lên đủ loại cảm xúc đan chéo nhau, cuối cùng hắn cong môi, vẻ mặt lại như muốn khóc.
Lưu Già đi tới, vỗ vỗ vai hắn, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Túc Âm dùng vẻ mặt si mê ôm lấy trường kiếm trong tay, quay lại nói với Lưu Già: “Ngươi thấy không? Trên này là máu của Phong Uyên, là máu của Phong Uyên thượng thần a! Ta định đem thanh kiếm này về, trân trọng nó, cung phụng nó, đời này sẽ không lấy ra dùng lại nữa.”
Lưu Già cười lạnh một tiếng: “Hắn bị đoạt xá rồi, ngươi còn như vậy?”
Túc Âm nói luôn: “Dù bị đoạt xá thì vẫn là thân thể thượng thần, máu này vẫn là máu thượng thần nha.”
Lưu Già sững sờ một chốc, nàng mở miệng nhưng không thể nói được gì. Túc Âm nói thế mà lại rất có đạo lý, nàng không thể nào phản bác.
Yêu ma bên hồ Tình Tuyết thấy không còn gì để xem, một lúc sau đều tản ra, thầm nghĩ ma quân nói sẽ mang Phong Uyên thượng thần đến ma cung trưng bày, chúng nó còn băn khoăn không biết vào xem có mất tiền không, hay cứ vậy trực tiếp đưa tay ra sờ. Nếu thật sự sờ được, liền có thể ra ngoài khoe khoang một thời gian rất dài nha.
Trong Lạc Hà Lâm, gió không ngừng thổi, cành lá đung đưa, lá vàng lả tả từ cành cây rơi xuống, trải ra một lớp đệm mỏng trên mặt đất. Mấy tiểu yêu vốn hẹn hôm nay tới đây đánh nhau, song lại cân nhắc đến việc ma quân có khả năng quay lại lần nữa, chúng liền quyết định thay đổi thời gian ước chến tới một đêm nguyệt hắc phong cao.
Bên kia, ma quân dẫn theo Phong Uyên, vài tia nắng nghiêng qua tầng mây, bóng hai người đổ dài trên nền đất. Dọc đường đi, hai người không nói lời nào, im lặng như hai phiến đá vô thanh, cứ vậy một trước một sau tiến vào ma cung.
Yêu sứ trong ma cung nghe nói bệ hạ muốn đấu cùng Phong Uyên thượng thần, các loại thuốc trị thương đều đã chuẩn bị xong hết, nước tắm cũng cất đi, chờ bệ hạ trở về chữa thương. Nghe thấy xa xa vang lên tiếng đại môn ma cung bị đẩy ra, nhóm ma sứ liếc mắt nhìn nhau một chút, trong lòng đã sớm dự liệu nên an ủi bệ hạ như nào.
Bại trận trước Phong Uyên thượng thần cũng không có gì đáng xấu hổ, dù sao thì các ma quân đời trước đều chạy lên làm loạn thiên giới, kết quả là từng người một bị ném xuống. Thậm chí một vị ma quân còn bị chém mất nửa sừng, vẫn còn ngoan cố, sau khi trở về yêu giới, hắn một hai khẳng định là mình trong lúc bay đã va vào kình thiên đại trụ nên sừng mới gãy. Mặc dù yêu ma đa phần không thông minh lắm, nhưng cũng không ngu ngốc đến mức đó. Vết cắt gọn gàng, không thể là do đâm vào cột trụ, nhưng vị ma quân kia lại là một tên cầu toàn, để cho cặp sừng hai bên cân xứng, hắn liền tự mình chặt đứt luôn bên kia.
Chỉ mong Phong Uyên thượng thần thủ hạ lưu tình, lông vũ của bệ hạ đẹp như vậy, đừng có cạo trọc nha.
Đám ma sứ nghĩ lại nghĩ, cầu vị thượng thần kia thủ hạ lưu tình quả thực thiên phương dạ đàm, mơ mộng hão huyền. Chúng lại vội vàng tìm một đống hà thủ ô, hắc cẩu kỷ thêm vào hồ nước tắm.
Thế mà, vào lúc đại môn ma cung bị đẩy ra, ma quân tay cầm dây thừng từ bên ngoài đi vào, ánh nắng nhàn nhạt bao phủ lấy y như một tấm lụa mỏng, trên người không nhìn ra chỗ nào bị thương, ngay cả quần áo cũng chỉnh chỉnh tề tề.
Đám ma sứ phi thường nghi hoặc, không phải bệ hạ vừa ra ngoài đánh nhau à? Này thoạt nhìn càng giống đi tản hộ hơn, còn thực vui vẻ nha. Ma quân đi thêm hai bước, đám ma sứ cuối cùng cũng nhìn thấy thứ đang được buộc ở đầu dây bên kia. Vì thế, cả đám đồng thời chết lặng.
Đó là Phong Uyên thượng thần sao?
Đám ma sứ sôi nổi vươn tay ra ra nhéo nhau, đau thật đấy, không phải là mơ.
Ngay sau đó, bọn chúng quỳ rạp trên đất, trong miệng hô to bệ hạ uy vũ, bệ hạ uy vũ.
Bệ hạ lại khí phách như vậy, đem Phong Uyên thượng thần trói lại, xem ra ngày yêu giới nhất thống thiên địa sắp rới rồi!
Nhưng mà, ma quân căn bản không bị tâm tình của bọn chúng ảnh hưởng, vừa tiến vào trong cung chỉ toàn ngửi thấy toàn mùi thuốc, nhíu mày nói: “Thứ gì?”
Một tên ma sứ vội vàng chạy đến trước mặt ma quân, như là tranh công, hấp tấp giải thích: “Bệ hạ, chúng ta lo người sẽ bị thương, vì vậy đặc biệt chuẩn bị dược dục, nước vẫn còn nóng nha.”
Ma quân khẽ cười một tiếng, nụ cười trên mặt ma sứ càng rạng rỡ, ngay sau đó hắn nghe ma quân nhạt giọng nói: “Bổn tọa hiện tại không muốn động thủ, mau biến đi.”
Ma sứ trong điện lập tức nháo nhào lui ra.
Phong Uyên khẽ cười, yên lặng nhìn một màn trước mắt, xem ra Tinh Như ở yêu giới sống cũng thực tốt.
Ma quân đi một vòng quanh đại điện, buộc dây thừng trong tay vào cây cột, phủi tay duỗi eo, uể oải ngồi trên đế tọa, híp mắt tra hỏi: “Nói đi, ngươi đến yêu giới làm gì?”