Trên Dưới Sư Môn Đều Không Đúng

Chương 72: Ta là cha của ngươi



Ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh lại rồi ngủ.

Bùi Vân Thư trong lúc chìm chìm nổi nổi mà vẫn còn nhớ lời cảnh báo của hồ ly, ban đầu y cho là Chúc Vưu có cho vào thật đi chăng nữa thì cũng vẫn có thể nhịn được, đau đớn mỗi lần thay da mà Chúc Vưu còn chịu nổi, huống chi là chút vui sướng trên thể xác?

“Nguyên…” Y đến nói chuyện thôi cũng phải mất rất nhiều sức, lồng ngực nóng bỏng dán chặt vào lưng y, đôi tay khoác hờ bên hông, kéo y vào ngực hắn, y cố gắng nhắc nhở Chúc Vưu bảo vệ nguyên dương của mình thật tốt, “Nguyên dương…”

Giao long ghé vào bên tai y, chập trùng lên xuống, “Cho ngươi hết.”

Chừng bốn mươi lăm ngày sau đó, Chúc Vưu đã làm đúng y như lời hắn đã nói, hoàn toàn không keo kiệt, ngày ngày hào phóng cho Bùi Vân Thư hết.

Khi buồn ngủ đến đỏ cả mắt lên, thì Chúc Vưu sẽ ôm y lòng ngủ. Tỉnh lại rồi, Chúc Vưu đã chuẩn bị sẵn thứ để giúp Bùi Vân Thư hồi phục tinh thần, ngay cả rượu cũng chuẩn bị từ lâu, làm mọi mệt mỏi trên người y không còn nữa, thuận theo tinh lực của Chúc Vưu.

Chúc Vưu chưa từng tha cho y, không biết hắn học ở đâu mấy lời tình tứ, mỗi lần hắn thì thầm bên tai Bùi Vân Thư nói những câu nói đó, Bùi Vân Thư không kiềm được nắm chặt lấy khăn trải giường, cùng mình bối rối, cả người đỏ như tôm luộc.

Mỗi ngày mỗi đêm đắm chìm trong vui sướng, giao long cứ nhấm nháp thưởng thức người trong lòng mình một lần lại một lần, tiếng nức nở xin tha càng khiến hắn hưng phấn hơn, dụ dỗ Bùi Vân Thư xuống đầm nước với hắn, bay lên không, lên giường rồi xuống đất hết lần này đến lần khác, còn dụ Bùi Vân Thư triền miên với thân thể nửa người nửa yêu của hắn, cảm giác đau đớn thống khổ khi lột da, đã bị bỏ quên từ rất lâu.

Chừng bốn mươi lăm ngày sống trong nhục dục, mà Chúc Vưu cũng chỉ miễn cưỡng thấy thoả mãn.

Bùi Vân Thư không biết khi nào mới kết thúc, chân của y đã lâu rồi chưa từng chạm đất, thứ duy nhất bọc trên người là tấm chăn.

Chỉ cần Chúc Vưu nhìn y một cái, y đều sẽ trốn trong chăn co rụt người lại, rồi nhỏ giọng cầu xin: “Không muốn nữa.”

Giọng nói khàn khàn, đôi môi bị chà đạp qua nhiều ngày sưng đỏ như quả mọng chín tươi, nhẹ nhàng khẽ ngửi, trong mật thất ngập tràn hương thơm ngọt ngào.

Chúc Vưu siết chặt mắt cá chân Bùi Vân Thư, kéo y ra khỏi chăn, kéo tới dưới người mình, ngữ khí động viên: “Thứ đó của ta có lợi cho ngươi, ngoan.”

Nhưng có tốt hơn nữa, Bùi Vân Thư cũng không muốn.

Dường như Chúc Vưu mãi không thấy đủ, tinh lực vô cùng dồi dào, chẳng lẽ con rồng nào cũng tham lam không biết thỏa mãn như thế này, hay chỉ có mình Chúc Vưu là như vậy thôi?

Chúc Vưu nói thế, cứ như hắn là lô đỉnh của y vậy. Nhưng đâu ra có lô đỉnh nào lại mạnh vậy chứ, y đã nói là không muốn, mà vẫn cứ nhất định nắm chặt tay, kéo y đè dưới người hắn, giữa tiếng khóc nức nở của nói vậy mới tốt, phải làm.

Mệt đến nổi ngón tay cũng không nhúc nhích nổi, Bùi Vân Thư được Chúc Vưu đút nước cho uống, rồi lại bị hắn dỗ ăn thêm ít thứ, sau đó nằm gục trong ngực Chúc Vưu thiếp đi.

Chúc Vưu làm nóng nước, cầm khăn cẩn thận lau khắp toàn thân Bùi Vân Thư, dấu răng cùng vệt xanh xanh tím tím dần dần nhạt đi dưới tác dụng của phép chữa thương, sau khi lau sạch người, Chúc Vưu mới ôm Bùi Vân Thư đứng dậy, nhẹ nhàng đặt y lên trên giường.

Từ phần hông của hắn hóa thành nguyên hình, phần da đã lột xuống hiện ra, đã đến chóp đuôi rồi, vẻ mặt của Chúc Vưu vô cùng thỏa mãn, hắn cứ nhìn Bùi Vân Thư mãi không nỡ dời mắt, yêu văn trải dài, ngập tràn vui sướng.

Chưa có một lần thay da nào, mà vui vẻ như vậy cả.

Chúc Vưu cúi đầu, hôn hôn liếm liếm bờ môi Bùi Vân Thư, Bùi Vân Thư đang say ngủ đẩy hắn, vừa nhạy cảm vừa đáng thương nói: “Không muốn nữa…”

“Thích, ” Chúc Vưu hôn hôn lên trán y, dụ dỗ y: “Vân Thư thích Chúc Vưu?”

Bùi Vân Thư không bị quấy rối nữa, dù đang say giấc nồng vẫn qua loa đáp lại: “Thích… thích…”

Trông y thật sự rất đáng thương, sợ Chúc Vưu dồi dào tinh lực, y đã mệt đến nổi không thể mở mắt được, Chúc Vưu thì gần như bốn mươi lăm ngày nay chưa từng dời mắt ra khỏi y.

Nhìn không đủ, hôn không đủ, nếm không đủ.

Chúc Vưu được câu trả lời của Bùi Vân Thư thỏa mãn, hắn cúi đầu, trán chạm trán với Bùi Vân Thư, lần nữa tiến vào trong thần thức của y.

Phiến lá xanh bọc trên người đứa trẻ đã lớn hơn nhiều, thằng bé buồn rầu nhìn cái lá quấn trên người mình, Tứ Nguyệt Tuyết Thụ trên đỉnh đầu cũng suy sụp theo, khi nhìn thấy Chúc Vưu đi đến gần mình, nó bĩu môi, hoảng sợ nói: “Không cho ngươi tới đây!”

Đứa bé trông y như Bùi Vân Thư, hai mắt lấp lánh ánh nước, “Không cho ngươi lại đây, không cho không cho không cho!”

Trắng trắng mềm mềm, Chúc Vưu đứng tại chỗ, ánh mắt lướt qua Tứ Nguyệt Tuyết Thụ, Tứ Nguyệt Tuyết Thụ sợ đến run cả lá, núp sau người đứa bé.

Chúc Vưu làm càn đi dạo một vòng trong thần thức của Bùi Vân Thư, đến khi tiểu Nguyên Anh sắp tức muốn khóc rồi mới thong thả lui ra ngoài.

Thêm hai ngày nữa, Chúc Vưu sẽ thay da xong.

Trong một khoảng thời gian sau khi thay da, cơ thể hắn sẽ thu nhỏ lại, vì thân thể không thể gánh nổi long nên một phần thần trí sẽ bị phong ấn tạm thời, nói cách khác, hắn sẽ giống như một đứa, phải đến hơn một tháng sau, thần trí của hắn mới quay lại.

Chúc Vưu xoa xoa bắp chân Bùi Vân Thư, mảnh vải trắng bị ẩn đi dần hiện lên, trong tấm vải có chứa tinh huyết của Chúc Vưu, nhưng chỉ dùng được ba lần, sau ba lần, sức mạnh của Chúc Vưu trong mảnh vải sẽ tan biến.

Chúc Vưu hôn hôn Bùi Vân Thư trong lòng mình, lấy hai sợi dây đỏ ra, một sợi cột lên tay phải của Bùi Vân Thư, một sợi cột cho mình.

Xong xuôi, hắn nhìn Bùi Vân Thư chăm chú, một cái hôn nhẹ nhàng rơi xuống đáp lên mi tâm y, chầm chậm nhắm chặt mắt mình.

*

Bùi Vân Thư ngủ gần hai ngày hai đêm, mới từ giấc nồng tỉnh lại.

Cơ thể thoải mái, tinh thần sung mãn, y ngồi dậy, bất ngờ trông thấy một đứa bé như được đúc từ ngọc đang nằm bên cạnh mình.

Trên người đứa bé không mảnh vải, góc chăn phủ ngang eo, hai tay nắm lại thành nắm để bên mặt, đang ngủ ngon lành.

Trong mắt Bùi Vân Thư chợt lóe lên kinh ngạc, y nhìn đứa, thầm nghĩ không biết mình có tỉnh thật rồi hay vẫn còn đang trong mơ.

“Chúc Vưu?” Bùi Vân Thư bọc mình trong chăn, đưa mắt ngắm nhìn chung quanh, không nhìn thấy Chúc Vưu đâu cả, cuối cùng chuyển mắt trở lại đứa bé đang say ngủ cạnh mình, y hít sâu một hơi, giọng nói đầy khiếp sợ, “Chúc Vưu?”

Chúc Vưu từng nói với y, hắn sẽ càng lúc càng nhỏ đi, nhưng sao lại đột ngột như thế này, trước khi ngủ còn đang triền miên quấn quít, tự nhiên vừa tỉnh, đã biến thành một đứa trẻ rồi?

Đứa trẻ không bị y đánh thức, Bùi Vân Thư hít sâu mấy lần, sau khi bình tĩnh lại, nằm nhoài bên cạnh đứa bé, ngón tay cẩn thận vuốt sợi tóc trên mặt cậu bé.

Là một khuôn mặt rất non nớt, giống Chúc Vưu tám phần.

Bùi Vân Thư buông tay xuống, y bóp bóp thái dương, trong lòng vạn ngàn phức tạp.

Vừa định lôi Chúc Vưu ra ngoài đập hắn một trận, lại nhìn thấy hắn đã biến thành như bây giờ, đã thầm biết là mình không thể nào hạ thủ được với hắn rồi.

Chịu tội lâu như thế, đang nhịn tức tính đợi hắn lột da xong thì dạy dỗ hắn lại xả giận, nhưng ngay lúc này đã trút hết không còn.

Bùi Vân Thư nghĩ một lúc rồi nhìn xuống đứa bé, lại nghĩ một lúc rồi nhìn xuống đứa bé, nhìn một chốc, y lẳng lặng bọc kín chăn cho thằng bé, đặt cánh tay nho nhỏ vào trong chăn ấm, quyết định chờ hắn tỉnh lại, rồi mới tính sổ.

Y nhẹ nhàng bước xuống giường, trông thấy dưới đất thì bừa bãi lung tung bên bờ nước thì văng tung tóe, mặt đỏ tới mang tai tìm một bộ xiêm y để mặc, lấy ra bồn nước và khăn lau, chậm rãi “hủy thi diệt tích”.

Sau khi thu dọn sạch sẽ xung quanh rồi, Bùi Vân Thư đột nhiên phát hiện ra lợi ích khi Chúc Vưu nhỏ đi.

Vậy thì hắn muốn cỡ nào cũng không thể làm được nữa.

Y đã nói cả trăm cả ngàn lần là không muốn rồi, không cần biết y xin tha như thế nào đi chăng nữa, Chúc Vưu chỉ càng lúc càng quá đáng hơn, cứ hết lần này đến lần khác nói là để tốt cho y, mà thật sự là tốt cho y sao?

Làm như quang minh chính đại lắm.

Bùi Vân Thư lại ăn ít thứ, uống thêm ít nước, ngồi một bên chờ Chúc Vưu tỉnh lại. Nhân lúc rảnh rỗi, y cần phải đả tọa tu luyện, hơn bốn mươi ngày nay y chẳng làm gì cả, chỉ bằng “thứ tốt” của Chúc Vưu cho, đã mơ hồ thăng lên một bậc, nhưng y lo rằng tu vi mình lên nhanh quá, bèn tự đè xuống.

Đợi khi nào tu vi Nguyên Anh vững rồi, lại lên cấp cũng không muộn.

Bùi Vân Thư chăm chỉ tu luyện, hồ ly từng nói nguyên dương của rồng thứ đại bổ trong thiên hạ, không có bất cứ thứ gì có thể so được với nó, thân thế Chúc Vưu tuy là giao long, nhưng thân đã mang long hồn, Bùi Vân Thư tự mình thể nghiệm một phen, rốt cuộc cũng biết qua một lần tẩm bổ, là bổ bao nhiêu.

Y vẫn luôn có cảm giác là ngay lúc mình có thể vượt qua cả Xuất Khiếu, tiến thẳng lên đến Phân Thần.

Nhưng mượn nhờ thứ ngoài để thúc tiến tu vi vẫn luôn là có hoa không quả, y không muốn như thế.

Sau khi Bùi Vân Thư đả tọa xong, tiểu Chúc Vưu đang ngủ trên giường hình như đang nằm mơ. Bùi Vân Thư luyện hóa “đồ tốt” của hắn, nhưng long tinh quá mạnh, lại vô cùng dồi dào, không được ôn hòa lắm, trái lại còn có chút nóng nảy.

Những lúc như thế này thì không thích hợp để tu luyện, Bùi Vân Thư thuận theo tâm ý ngừng đả tọa, nhìn một vòng xung quanh, đi tới bên giường, chọc chọc vào mặt của tiểu Chúc Vưu.

Chúc Vưu lúc này chừng đâu năm, sáu tuổi, khuôn mặt non nớt đáng yêu, gò má mềm mại, ngón tay chọt vào, lập tức để lại một vết ấn nho nhỏ, tuy nét mặt không thay đổi, nhưng nhìn thôi đã làm cõi lòng người ta như muốn nhũn ra.

Trong lòng Bùi Vân Thư cũng mềm xuống, khóe môi mang theo cười, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của hắn.

Khi lớn thì tướng mạo đẹp trai đến yêu dị, không ngờ khi còn bé lại đáng yêu như vậy.

Mi tâm của tiểu Chúc Vưu nhăn lại, không kiên nhẫn nghiêng đầu, tránh né bàn tay đang nhéo mặt mình.

Bùi Vân Thư: “Tính khí cũng lớn lắm.”

Y đứng dậy, không chọc Chúc Vưu nữa, đi qua một bên, lại rút một quyển thoại bản ra đọc.

Lần này y biết khôn, trước tiên lật đến cuối sách xem kết cục như thế nào, rồi mới mở ra đọc lại từ đầu. May là quyển này đúng đắn nghiêm chỉnh, đọc được một nửa, Bùi Vân Thư nhắm mắt lại nghỉ một chút, y khép sách, đi đến chỗ nước chảy rửa mặt.

Vừa đi đến bờ ngồi xổm xuống, y nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên mặt nước.

Sắc mặt hồng hào, ý cười trong mắt mang theo gió xuân, Bùi Vân Thư sửng sốt, y thi pháp làm dòng nước bất động, lại cẩn thận nhìn một lúc, luôn có cảm giác hình như mình có gì đó là lạ.

Màu môi hình như là hồng quá, như ăn cánh hoa vậy, sắc mặt cũng rất tốt, có chút gì đó giống với lời phong lưu như trong sách thường viết.

Bùi Vân Thư nhếch môi, người trong nước cũng nhếch môi theo.

Y nhìn trong chốc lát, không nhìn ra thứ gì lạ, rửa mặt xong thì đi trở về, đọc sách tiếp.

*

Tiểu Chúc Vưu còn ngủ nhiều hơn Bùi Vân Thư, qua hai ngày, hắn mới mở mắt ra.

Bùi Vân Thư ngay lúc hắn có động tĩnh thì lập tức đi tời bên giường, đang định kêu một tiếng Chúc Vưu, đứa bé đã ngoan ngoãn đứng lên, dụi dụi hai mắt ngái ngủ, sau khi nhìn thấy Bùi Vân Thư thì mắt sáng lên, mở miệng gọi: “Ca ca.”

“…” Chân Bùi Vân Thư dừng ngay tại chỗ, “Ngươi gọi ta là gì?”

Tiểu Chúc Vưu bò xuống giường, chạy tới ôm chân Bùi Vân Thư bắp đùi, hắn ngửa đầu lên nhìn Bùi Vân Thư, trong con ngươi đen láy ngập tràn vui thích, “Ca ca.”

Bùi Vân Thư một lời khó nói hết nhìn hắn, một lúc sau mới khụy người ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với hắn, “Chúc Vưu?”

Chúc Vưu chu cái miệng nho nhỏ, vui sướng hôn Bùi Vân Thư một cái, nhào vào trong lòng Bùi Vân Thư, hai tay câu lên ôm cổ Bùi Vân Thư.

Dinh dính nhớp nhớp, Chúc Vưu trước đây hoàn toàn không giống.

Bùi Vân Thư thở dài, đưa tay ôm lấy hắn, tỉ mỉ quan sát sắc mặt hắn, xác thực là ngây thơ như một đứa trẻ bình thường.

Thì ra sau khi nhỏ đi, thần trí cũng thay đổi theo.

Bùi Vân Thư dỗ dành vỗ vỗ lưng Chúc Vưu, hồi lau, đột nhiên trong mắt y chợt sáng ngời, nhếch miệng lên, vuốt ve mái tóc đen mềm mại của đứa bè, nói: “Đừng gọi ta là ca ca.”

Đứa bé nghi hoặc không hiểu hỏi: “Vậy phải gọi là gì?”

“Gọi ta là cha,” Khóe mắt đuôi mày Bùi Vân Thư toàn là ý cười, “Ta là cha của ngươi.”

Tiểu Chúc Vưu rời khỏi cái ôm của y, nhìn khóe miệng đang cười của y, con ngươi đen láy lóe lên, vô cùng ngoan ngoãn sửa miệng, “Cha!”

__


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.