So với quyển “Công tử phong lưu ở thôn quê” này, thì tất cả những quyển thoại bản mà Bùi Vân Thư từng đọc trước đây không là gì cả.
Sau khi công tử bị ám sát thì được một tên thợ săn sống mình trong thôn cứu, tên thợ săn vóc người cao lớn, trầm tính ít nói, mặc dù hắn ta không thích nói chuyện, nhưng đối xử với công tử vô cùng tốt, công tử vì báo đáp hắn, trong một đêm mưa to gió lớn, cùng thợ săn điên loan đảo phượng, một đêm triền miên.
“…” Tay đang nắm trang sách của Bùi Vân Thư run lên một cái, vẻ mặt không thể tin được.
Tác giả tả cảnh điên loan đảo phượng đó cực kỳ chi tiết, mà người làm sách hình như cảm thấy chỉ chữ thôi thì không đủ, còn thêm một bức họa vẽ cảnh trướng màn rũ xuống, cẳng chân mảnh khảnh trắng nõn của công tử duỗi ra khỏi tấm màn, còn có một bàn tay tráng kiện đang nắm cổ chân công tử.
Bùi Vân Thư vội vàng lật sang trang khác, trang kế thì toàn là “ưm a”, y lập tức khép sách lại, quăng sách đến góc tường như đang cầm củ khoai lang bỏng tay.
Người đọc sách, sao ngay cả thứ này cũng dám viết chứ?
Bùi Vân Thư ngồi dậy chậm rãi vực lại tinh thần, đi tới dòng nước, múc chút nước lạnh hất lên mặt mình, sau khi tỉnh táo lại, mới dám dùng dư quang liếc sang quyển sách kia đôi lần.
Y rất muốn biết tình tiết về sau.
Đúng lúc này, Bùi Vân Thư bỗng nhiên ngước lên nhìn sang cửa, Chúc Vưu đã tiến vào mật thất, trên tóc và vai của hắn đều đã ướt đẫm, trên mặt còn có nước chảy xuống, một làn hơi ẩm ướt phả lên mặt.
“Bên ngoài trời đang mưa?” Bùi Vân Thư không khỏi hỏi.
Chúc Vưu gật đầu, tóc hắn do dính nước mưa mà hơi xù lên, “Mưa như trút nước.”
“Có sét đánh không?”
Chúc Vưu gật đầu.
Vậy thì chắc là bão lớn lắm, Bùi Vân Thư đang định nói hắn đừng đi ra ngoài nữa, khóe mắt chợt lướt qua một bên, lướt về quyển sách bị y vứt dưới góc tường.
Trong sách cũng đang là một đêm mưa to sấm chớp, công tử phong lưu ngủ với tên thợ săn.
Bùi Vân Thư ho nhẹ một tiếng.
Chỉ mới ngẩn người một chút, trên tay lại chợt ấm áp, Chúc Vưu cầm lấy tay y, cau mày nói: “Sao tay ngươi lại lạnh như thế.”
Bùi Vân Thư theo bản năng nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, da y trắng hơn Chúc Vưu, nhìn một hồi, thì mới phát hiện ra, tay của Chúc Vưu lớn hơn tay y rất nhiều, lần trước trong bảo khố, rồng đen biến thành người, chỉ một tay thôi là đã có thể siết chặt mắt cá chân y.
Bùi Vân Thư bất động thanh sắc rút tay mình về, “Ngươi còn đi ra ngoài nữa không?”
Chúc Vưu không đáp lại ngay, trước tìm cho Bùi Vân Thư ra một cái áo choàng thật dày khoác lên cho y, rồi mới trả lời: “Còn một lần cuối nữa thôi.”
Hắn chỉnh áo choàng cho Bùi Vân Thư xong xuôi, lại cảm thấy không đủ ấm, bèn cau mày nghĩ ngợi một lát, lại cởi xuống áo choàng, ôm ngang Bùi Vân Thư lên, xốc cái chăn mềm mại lên, đặt y lên giường.
Bùi Vân Thư đầu óc mơ hồ, y đang muốn đứng dậy, Chúc Vưu đã đè lên bờ vai của y, khiến y phải nằm xuống, cúi người xuống thả một cái hôn ẩm ướt bên khóe mắt Bùi Vân Thư.
“Ngươi ngoan nào,” Chúc Vưu như đang học theo cách phụ mẫu dưới trần gian dỗ con cái vậy, giọng điệu không gợn sóng, nhưng lại đầy kiên trì, “Đợi ta về ngủ với ngươi.”
Bùi Vân Thư dừng một hồi, yên lặng vùi mặt vào trong chăn.
Đến khi không nghe thấy tiếng động nào nữa, y mới thò đầu ra, Chúc Vưu không biết đã đi từ lúc nào, trên đầu giường còn đặt bánh ngọt đang tỏa hơi nóng, cùng thịt khô thơm phức, Bùi Vân Thư nhìn một hồi, mới đưa tay cầm lấy một miếng thịt khô bỏ vào miệng.
Ngon quá.
Y vừa ăn, không còn nhịn nữa, nhặt quyển sách đang nằm trơ trọi ở góc tường lên đọc tiếp, ở trong giam mật thất không gió không mưa, nằm trên chiếc giường ấm áp như gió xuân, lật qua hết mấy trang ô ngôn uế ngữ, thoải mái theo dõi diễn biến tiếp theo.
*
Chúc Vưu về đến Đông Hải thì thấy sóng biển mãnh liệt, sắc trời tối tăm dưới cơn bão, phô trương thanh thế doạ người.
Hắn lặn xuống nước, đang định bơi về phía bí cảnh Thần Long, bên bờ chợt có bạch quang lóe lên, một bóng trắng đáp xuống bờ Đông Hải.
Bóng người mặc y phục trắng đứng giữa mưa to gió lớn, lại không dính dù nửa giọt mưa, áo bào theo gió bay lất phất, nét mặt lạnh lẽo như băng sương.
Chúc Vưu chỉ thoáng liếc nhìn hắn một cái, mặt không gợn sóng dời đi tầm mắt, tiến thẳng xuống biển sâu.
Sóng biển mãnh liệt xô bờ, Vô Vong Tôn giả nhìn con sóng như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên nuốt chửng mình, cất bước dẫm lên trên mặt nước.
Hắn đi hai bước, đáy biển rung lên xuất hiện một giao nhân, mặt giao nhân lộ vẻ sợ hãi, khuôn mặt đẹp đẽ chỉ một màu trắng xám.
“Bí cảnh Thần Long ở đâu.” Vô Vong Tôn giả cụp mắt hỏi.
Giao nhân không ngừng lắc đầu như điên.
Vô Vong Tôn giả trầm mặc một hồi, một cơn sóng biển vĩ đại phả vào mặt, còn chưa kịp tới trước mặt hắn, đã bị một lớp băng bao trùm, kết lại thành băng ngưng ngay trước mắt.
Giao nhân bị dọa đến bật ra tiếng khóc như một đứa trẻ, lại nghe kẻ mặc y phục trắng người hỏi: “Vậy ngươi có thấy con giao đen nào không?”
Giao nhân vẫn là lắc đầu.
Vô Vong Tôn giả ngước mắt, nhìn về phía Đông Hải đang gió nổi mây vần.
Hồi lâu, hắn cúi đầu, nhìn xuống mặt biển xanh thẫm sâu không thấy đáy.
*
Bởi vì không biết khi nào Chúc Vưu mới về, tốc độ đọc sách của Bùi Vân Thư cũng tăng nhanh.
Càng về sau thì càng kinh ngạc, sau công tử phong lưu ở với thợ săn, hai người sống như phu thê, ngày ngày ân ái ngọt ngào. Mãi đến khi thợ săn mang lông thú săn được mang lên trấn trên biếu cho huyện nha dẫn công tử đi theo, nhưng công tử bị con trai nhỏ của huyện nha chú ý, bắt công tử về nhà, còn đả thương thợ săn, đuổi về trong thôn.
Công tử đau lòng vô cùng, chạy trốn khỏi quý phủ huyện nha, vô tình gặp được đại tướng đi ngang qua, hắn cầu xin đại tướng che chở cho mình, đại tướng thấy hắn đáng thương, bèn mang hắn theo, cùng đi đến kinh thành.
Trên đường đi, công tử phong lưu lại nảy sinh tình nghĩa với đại tướng.
Hai người buổi tối ngồi trên ngựa ôm nhau ngắm trăng, đại tướng thắng trận hồi kinh biết được thân thế tội nghiệp của công tử, sau khi hồi kinh bèn giải quyết dứt khoát kẻ đã hại người nhà của công tử, vừa thay công tử phong lưu báo thù xong, hai người có tình đang định nâng chén tâm tình tỏ rõ nỗi lòng đôi bên, lại nghe tin, hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn con gái cho tướng quân.
Công tử đau đớn khôn cùng, hắn rời đi tướng quân, trở về thân phận công tử nhà giàu của mình, nhưng lúc này, đã không còn ai dám làm khó hắn nữa.
Mặc dù công tử phong lưu đúng là rất phong lưu, nhưng khi hắn với thợ săn hay với tướng quân thì đều là thật lòng thật dạ, chẳng qua tính hắn kiêu ngạo kiên cường, tình nguyện rời xa tướng quân, cũng không muốn làm kẻ không danh không phận ngấm ngầm qua lai với tướng quan, đau lòng rất nhiều, khiến cho trong lòng người đọc cũng thổn thức khó chịu không thôi.
Bùi Vân Thư chớp đi cay xót trong mắt, không khỏi lần nữa cảm thán bút lực của tác giả, y lật qua trang tướng quân ngẩn ngơ nhìn bóng lưng rời đi của công tử, vừa lật sang sang kế, đã chuyển cảnh công tử phong lưu về đến nhà, nô bộc bưng nước ấm lên rửa chân cho hắn.
Tên người hầu ngẩng mặt lên, chính là gương mặt của tên thợ săn.
Thì ra từ đầu đến cuối tất cả cũng chỉ là kế hoạch của công tử, hắn đã chú ý đến tướng quân từ lâu rồi, muốn mượn tay tướng quân diệt trừ kẻ địch, đi vòng một vòng tròn lớn như vậy, chẳng qua là tương kế tựu kế mà thôi.
Mà tên thợ săn kia, cũng chỉ tuân theo lệnh hắn, là một tên hầu trung thành của hắn.
Thậm chí công chúa gả cho tướng quân, thông qua kế sách của hắn mới vừa gặp đã thương với vị tướng quân
Bùi Vân Thư giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh (sét đánh đùng đùng), y mơ mơ màng màng đọc hết mấy trang cuối, đến khi Chúc Vưu về, đối diện là đôi mắt vô thần của y.
Chúc Vưu không hiểu, “Sao thế?”
Bùi Vân Thư lấy lại tinh thần, một lời khó nói hết cất sách vào, “Chúc Vưu, ngươi lấy ở đâu ra mấy cuốn sách này?”
Chúc Vưu nói: “Mua.”
Hắn nhìn Bùi Vân Thư, lại bồi thêm một câu, “Có trả tiền.”
Bùi Vân Thư lung tung gật đầu, nhìn mấy chục cuốn sách đang chất chồng nằm đó, trong mắt là phức tạp không thể diễn tả được, nghĩ đi nghĩ lại, y cảm thấy chắc mình không nổi nữa đâu, cứ để đấy trước đi.
Chúc Vưu nói: “Vân Thư.” w●ebtruy●enonlin●e●com
Bùi Vân Thư mới phục hồi lại tinh thần, y quay đầu nhìn Chúc Vưu, không thấy Chúc Vưu mang thêm thứ gì nữa, “Còn đi nữa không?”
Chúc Vưu lắc đầu, con ngươi đen láy của hắn chăm chú nhìn vào Bùi Vân Thư, nhìn mãi đến khi Bùi Vân Thư thấy là lạ, hai tay hắn mới khẽ động, bỏ đi ngoại sam trên người mình.
“Đau,” Hắn cau mày, “Lột da rồi.”
Trong lòng Bùi Vân Thư căng thẳng.
Chúc Vưu lên giường, hơi ấm bủa vây khắp người hắn, tất cả đều là mùi vị của Bùi Vân Thư. Hai mắt hắn thoả mãn híp lại, ôm lấy Bùi Vân Thư, “Ôm ngươi thì sẽ không đau.”
Bùi Vân Thư ngừng giãy, nằm xuống, dang tay Chúc Vưu, hai tay đặt hờ trên lưng hắn.
Y vỗ nhè nhẹ lên lưng Chúc Vưu, như đang ru trẻ ngủ, “Chúc Vưu không đau, ngủ đi là hết đau.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, hơi lạnh trên người Chúc Vưu rất nhanh đã tan đi.
Hơi hơi có cảm giác năm tháng tĩnh lặng.
Nhưng rất nhanh sau đó, Bùi Vân Thư liền cảm thấy không ổn.
Y cứng đờ ngẩng đầu lên nhìn Chúc Vưu, Chúc Vưu cũng đang lẳng lặng nhìn y, con ngươi đen của hắn thâm thúy như đầm nước sâu, đột nhiên hắn ghé sát vào, duỗi đầu lưỡi ra liếm lên khóe môi Bùi Vân Thư.
“Vân Thư…” Từng tiếng, “Vân Thư…”
Mang theo khát vọng cùng thỉnh cầu.
Bùi Vân Thư quay lưng đi, dựa vào vách tường ngây ngốc.
Người sau lưng lại dính vào, hai tay từ dưới y phục thăm dò lên, giọng điệu của giao long rất đáng thương, Bùi Vân Thư đè tay hắn lại.
“Đừng nghịch,” Y thấp giọng nói, “Chúc Vưu, nghe lời.”
Chúc Vưu đúng là ngừng động thật.
Nhưng Bùi Vân Thư trái lại càng thấy không ổn hơn nữa, tiếng hít thở của người sau lưng một tiếng làm y càng nhạy cảm hơn một tiếng, nơi bị chạm vào cũng trở nên nóng rẫy theo.
Những ô ngôn uế ngữ trong quyển sách vừa đọc ban nãy từng chút từng chút hiện lên trong đầu, vang vọng.
Kể cả những đôi nét bút họa lơ đãng nhìn vào đáy mắt cũng xuất hiện theo.
Y và Chúc Vưu… Cũng là loại quan hệ như trong thoại bản đó sao?
Bùi Vân Thư không biết đêm đó mình đã nghĩ bao nhiêu thứ, cuối cùng cũng chẳng biết mình đã thiếp đi từ lúc nào. Trong mơ, y đột nhiên nhìn thấy cảnh tượng trong khách điếm ở chợ yêu ma, Chúc Vưu đứng sau lưng y, y chợt xoay người, môi lướt qua cằm Chúc Vưu.
Y thấy Chúc Vưu nhếch môi lên cười, hai mắt bất chợt sáng lên trong phút chốc, ánh mắt nhìn y ngập tràn vui sướng như ánh sao xán lạn rực rỡ trong đêm đen.
Bùi Vân Thư sững người nhìn Chúc Vưu, Chúc Vưu quý trọng dè dặt cẩn thận ôm y, động tác vụng về, cố gắng khắc chế khí lực của mình.
“Của ta,” Trên tóc là nụ hôn của hắn thả xuống, “Thích, của ta.”
*
Lúc Bùi Vân Thư tỉnh lại lần nữa thì nghe thấy một tiếng kêu rên đè nén.
Y lập tức mở mắt ra, nhìn thấy Chúc Vưu trong hình dàng nửa người nửa yêu nằm gục trong dòng nước hẹp, hai mắt hắn đỏ bừng, hai tay nắm lại thành đấm nện lên vách đá hai bên, vảy trên đuôi không ngừng va chạm với góc đá sắc bén, để lại từng vết cắt thật nhỏ.
Trông vô cùng đau đớn khổ sở.
Mỗi lần thay da, Chúc Vưu đều đau đến mất đi thần trí.
Bùi Vân Thư ngồi trên giường nhìn một lúc, tâm tình dao động trong mắt dần dần trở nên bình tĩnh. Y lấy một bầu rượu trong túi trữ vật ra, ngửa đầu uống một hớp lớn.
Mùi rượu thơm nức mũi, dòng rượu đỏ từ bên khóe môi chảy xuống, thấm ướt cổ áo. Chúc Vưu nằm trong nước ngửi được mùi, đầu óc hắn chợt rõ ràng, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Vân Thư, vừa khéo đối diện với ánh mắt của Bùi Vân Thư.
Dường như đau đớn mà cơ thể hắn đang gánh chịu chợt phai đi, Bùi Vân Thư trông thấy nắm tay hắn đang từ từ thả lỏng.
Ánh mắt của giao long trong nước vô cùng chăm chú, chăm chú đến độ quên đi nỗi đau đang giày vò mình.
Bùi Vân Thư đặt bầu rượu sang một bên, y bước xuống giường, chân trần đi trên đất, cởi đai lưng trên người mình ra.
Y phục trên người rơi xuống từng món từng món, dưới tác dụng của rượu mạnh, không còn thấy lạnh nữa, mà chỉ có một luồng khí nóng trôi chảy khắp toàn thân.
Khi đi được đến dòng nước thì trên người Bùi Vân Thư đã không còn một mảnh vải.
Y phát ra một tiếng ợ rượu nho nhỏ.
Dường như Chúc Vưu đã quên mất mình còn đang lột da, hắn ngẩn ngơ nhìn chăm chăm vào Bùi Vân Thư, mặt đần ra.
Bùi Vân Thư đi vào trong nước, y cắt dòng nước lạnh lẽo, hai tay quàng lên cổ Chúc Vưu, ngồi lên phần thân yêu của Chúc Vưu.
Da thịt dán vào nhau, ấm áp trở thành nóng cháy.
Đây là… có ý gì?
Cổ họng Chúc Vưu nghẹn cứng, không chớp mắt, chăm chăm nhìn Bùi Vân Thư, cả người hắn đông cứng lại như đá, không dám mảy may động đậy.
Bùi Vân Thư vùi đầu mình vào bên cần cổ Chúc Vưu, cọ cọ lên hõm cổ Chúc Vưu, tóc dài trải trên lưng rối bời, qua kẽ hở có thể nhìn thấy tấm lưng trắng nõn mịn màng.
“Như thế này còn đau không?”
Trong câu hỏi của y phảng phất hương rượu cay nồng.
Hầu kết Chúc Vưu khẽ động, hắn đang định lắc đầu, nhưng trước đó lại chợt đổi ý, gật gật.
Bùi Vân Thư nhíu mày, y kề sát vào Chúc Vưu, lấy môi mình in lên môi Chúc Vưu, thấy Chúc Vưu đang nhìn y không chuyển mắt, bèn ngước mắt, nhếch môi nở nụ cười với giao long.
Trong một thoáng chớp mắt Chúc Vưu đã mang y đặt lên chiếc giường mềm mại như mây.
“Vân Thư, Vân Thư, Vân Thư…”
Khàn khàn, miệng đắng lưỡi khô, một tiếng lại hơn một tiếng.
Bùi Vân Thư hồi lâu không phản ứng, qua một lúc, mới đáp một tiếng.
Ánh mắt Chúc Vưu nhìn y như là đám lửa rực cháy, cũng giống như là mãnh thú đã đói bụng rất lâu, nghe được mùi máu, chỉ có một suy nghĩ là đến xương cũng bị hắn nuốt trọn.
Ánh mắt đó khiến người ta sợ hãi, nhưng trong mắt Bùi Vân Thư, chỉ còn sót lại gấp gáp và đáng thương nơi đáy mắt giao long.
Y nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Thời khắc này, dường như tất cả mọi thứ đã bị gạt bỏ hết, bên ngoài mưa to gió lớn, nơi đây lại an tĩnh ấm áp, ấm áp như thế khiến con người ta lưu luyến, cũng khiến con người ta mềm lòng.
Hẳn là do kích động, hoặc chăng là hành động bồng bột không suy nghĩ.
Bùi Vân Thư kéo đầu Chúc Vưu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Chúc Vưu.
Nhưng ngay lúc này đây, y chỉ là không muốn để hắn phải chịu đau.
__