Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Chiếc quạt trên tay Ngô Chính bỗng loé lên tia sáng lạnh lẽo, hoá ra trong nan quạt có giấu một con dao nhỏ sắc bén.
Khoé môi hạ xuống, gã híp mắt đánh giá gương mặt Ân Du, tựa hồ suy xét xem nên lột vết sẹo từ vị trí nào cho tốt.
Đáy lòng Chu Tuần rét lạnh, Ân Du và Thập ngũ có lẽ không biết Ngô Chính là ai, nhưng hắn thì biết rõ.
Có lần hắn và Bát sư huynh cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, vừa vặn trong đội ngũ lúc ấy có gã Ngô Chính này.
Khi đó Ngô Chính mới chỉ đạt tới Luyện khí tầng tám mà dễ dàng dùng sức nâng một tên Ma tu sơ kỳ Trúc cơ lên, nghe nói tư chất của gã không kém, nhưng tu vi chậm chạp chưa đột phá sơ kỳ Trúc cơ chẳng phải vì thực lực của gã không đủ, mà có liên quan tới công pháp tu luyện.
Công pháp ấy Chu Tuần không hiểu rõ, nhưng hắn biết hiện giờ thực lực chân chính của gã không chỉ là Luyện khí đại viên mãn, mà thậm chí còn đạt tới trung kỳ Trúc cơ.
Hiện giờ Ân Du mới Luyện khí tầng tám, không những thế…
Tầm mắt Chu Tuần dừng trên lôi đài, Ngô Chính tung đòn, Ân Du liều mạng ngăn cản, cánh tay phải run lên nhè nhẹ.
“Ôi, ngàn vạn lần đừng gắng gượng chống đỡ!”
Phịch!
Một đầu gối nện xuống sàn đấu, sắc mặt Ân Du tái nhợt, mồ hôi lạnh trượt xuống theo lọn tóc mai, mà Ngô Chính chỉ dùng có một tay đè cây quạt xuống.
Liếc mắt là biết, thực lực đôi bên quá chênh lệch.
Thấy Ân Du liều mạng đỡ đòn, Ngô Chính mở to mắt, mũi dao nhọn trên mặt quạt loé ánh sáng lạnh lẽo, gã híp mắt, ép cây quạt xuống.
Mũi dao từ trên trán di chuyển tới gần mắt, cổ tay Ngô Chính lay động, mũi dao hướng về phía trước – nhắm thẳng vào vết sẹo phía trên mắt trái Ân Du, đột nhiên, gã nhấn mạnh một cái.
Người phía dưới vây xem không nhịn được kêu lên.
Đầu Ân Du nhanh chóng xoay sang phải, mũi dao xẹt qua làn da, nháy mắt máu tươi chảy xuống.
“Thập thất!” Chu Tuần dưới đài kêu to.
Ân Du thuận thế lộn vòng sang phải, linh khí nổ tung ầm ầm bám sát theo sau, Ân Du chật vật né tránh. Bất chấp phía trên mắt trái đang vô cùng đau đớn, cậu dùng ống tay áo lau dòng máu tươi đang ngăn cản tầm nhìn.
Đầu ngón tay chấm lên lưỡi dao dính máu, Ngô Chính cọ cọ hai ngón tay vào nhau, khen ngợi: “Phản ứng không tồi.”
“Để xem lần này ngươi còn gặp may nữa không.” . Truyện Phương Tây
Dứt lời, Ngô Chính hệt như một cơn gió chớp nhoáng, múa quạt xếp trong tay, tức thì ánh sáng lạnh lẽo tản ra từng đợt, ánh dao trở nên mờ mờ ảo ảo.
Ân Du nhìn không rõ động tác của Ngô Chính.
“Xoẹt!”
Trước khi cậu kịp phản ứng, khuôn mặt đau nhức một trận, hình ảnh Ngô Chính cười nhạt xẹt qua trước mắt, vết sẹo bị xẻo mất một khối.
Máu thịt nhầy nhụa.
Hoa Liên Bạch khiếp sợ, khuôn mặt trắng bệch, đôi môi run rẩy. Mấy sư huynh sư tỷ hiện giờ cũng chẳng có lòng dạ nào đi an ủi hắn, bọn họ cau mày nhìn Ân Du trên lôi đài – cậu hoàn toàn không có sức phản kháng.
Đau đớn trên mặt còn chưa kịp giảm bớt, giây tiếp theo ánh dao lại loé lên trước mắt, Ân Du theo bản năng tránh sang trái, nhưng vẫn bị cơn đau đớn quen thuộc lần nữa tập kích.
Không kịp đề phòng, bụng bị đạp một phát.
“Bịch!”
Cậu lăn tại chỗ một vòng, tránh được một cước đạp xuống của Ngô Chính. Máu nhuộm đầy khuôn mặt, tựa hồ tiếng cười khinh miệt của gã vang ngay bên tai cậu.
Chưa đến mười chiêu, cậu đã không thể phản kích.
Cánh tay bỗng rũ xuống khoảng không, hoá ra lúc này cậu đang ở sát rìa của sàn thi đấu, chỉ cách nửa bước.
Ân Du gắng gượng mở mắt, trong tầm nhìn mờ ảo, cậu thấy một người đứng ngoài kết giới – ngay trước mặt, dáng dấp trong trẻo lạnh lùng.
“Thập, Thập ngũ sư huynh…”
Ân Du cắn chặt răng, đột nhiên chống tay mượn lực đẩy người về phía sau vạch phân định, vừa vặn tránh được đòn tấn công mạnh mẽ của Ngô Chính.
Linh khí cắt qua góc áo, Ân Du xé xuống một mảnh băng lại vết thương trên mặt, cậu cắn răng bò dậy, lau vết máu đầy mặt, đôi tròng mắt lạnh lùng nhìn Ngô Chính đối diện.
Tầm nhìn của Ngô Chính dừng ở vị trí bụng Ân Du – vừa nãy bị đạp trúng, gã nhướng mày: “Còn bò dậy được cơ à, xem ra chưa đủ lực.”
Sau đó chính là một bên tàn bạo ra đòn.
Ngô Chính tựa hồ không còn hứng thú đối với vết sẹo trên mặt Ân Du nữa, gã cứ một quyền lại một cước, linh lực bọc quanh nắm đấm nện xuống cứ như búa tạ ngàn cân.
“Đệ ấy…”
Đại sư huynh Nguyên Thắng không đành lòng xem tiếp, đi đến bên người Chu Tuần: “Đệ ấy vẫn luôn như vậy sao?”
Chu Tuần không nói gì, Nguyên Thắng quay sang nhìn Thập ngũ vẻ mặt vô cảm đang đứng cạnh Thập tứ đệ thì đột nhiên cảm nhận được một luồng khí thế lạnh lẽo tới mức tận cùng dọa hắn phải lui lại vài bước.
Vừa bắt đầu, Ân Du còn có thể gắng gượng tránh thoát một hai chiêu, nhưng sau đó thì hoàn toàn không có năng lực kháng cự lại. Khi cậu sắp ngã xuống, Ngô Chính tung cước đá trúng lưng cậu, sau đó lại một quyền trúng ngực, vui vẻ chơi đùa, cố ý không cho cậu ngã xuống.
Trưởng lão canh giữ đài lắc đầu, nếu muốn trận đấu kết thúc, thì người dự thi phải nhận thua, hoặc tự mình nhảy khỏi lôi đài, hoặc bị đối phương đánh rớt xuống.
Nhưng Ngô Chính lại biến Ân Du thành vật để chơi đùa, không muốn sớm kết thúc trận đấu.
Mà Ân Du chỉ còn một hơi thở thoi thóp vẫn như cũ sống chết chống cự, thỉnh thoảng dùng hết sức phản kích lại.
Bịch!
Cơ thể gầy yếu của Ân Du ngã ập xuống, mười ngón tay máu thịt mơ hồ, khóe miệng trào ra dòng chất lỏng đỏ tươi.
“Hừ, còn chưa chịu nhận thua hả?”
Ngô Chính ung dung bước đến gần Ân Du rồi ngồi xổm xuống, gã hứng thú nhìn thân thể đang co quắp trước mặt.
“Đại sư huynh, chi bằng chúng ta thay hắn nhận thua đi.” Một vị sư huynh không đành lòng nói.
Cho dù ngày thường bọn họ đối xử không công bằng, nhưng chung quy Ân Du vẫn là sư đệ, hiện giờ bị người xỉ nhục như vậy, trong lòng cũng khổ sở.
Nguyên Thắng chắp tay sau lưng, lắc đầu: “Trừ khi chính Ân Du lên tiếng, bằng không người khác không có tư cách nhận thay.”
“Nếu hắn nhận thua, thì tám năm trước đã không đi một bước dập đầu một lần từ chân núi lên, cũng sẽ không liều mạng chống đỡ đến bây giờ.”
“Ngươi nói xem tại sao hắn có thể kiên trì tới mức đó?”
Đột nhiên một vị sư tỷ cảm thán: “Nếu ngày thường chúng ta quan tâm một chút, thì có lẽ hôm nay hắn sẽ không bị động như vậy.”
Dứt lời, vài vị sư huynh sư tỷ hai mặt nhìn nhau, trong khoảnh khắc đều thấy được vẻ xấu hổ trong mắt đối phương.
Hoa Liên Bạch đứng ngay cạnh, nghe đoạn đối thoại của bọn họ không lọt mất một từ nào, bàn tay hơi nắm lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía thân thể máu tươi đầm đìa đang bị Ngô Chính che khuất trên lôi đài kia.
Vốn tính toán dẫn người lại đây xem Ân Du vô dụng thế nào, từ đó so sánh để thấy hắn thi đấu xuất sắc bao nhiêu, không ngờ…
“Dáng vẻ này của ngươi.” Ngón trỏ Ngô Chính nâng cằm Ân Du, máu của cậu nhỏ lên đầu ngón tay gã, bốn mắt nhìn nhau, tim Ngô Chính hung hăng nhảy dựng, ánh mắt nhiễm máu sao lại đẹp đến thế.
Ngô Chính cười khẽ, lúc người dưới đài đang lo lắng không biết gã định làm gì, thì thấy gã lôi từ trong ngực ra một chiếc khăn gấm sạch sẽ.
Dáng vẻ bẩn như vậy thật không vừa mắt.
Khăn gấm đưa tới trước mặt Ân Du, cậu hất cằm, tránh khỏi tay Ngô Chính.
“A.” Tay gã dùng sức, cứng rắn vặn lại, ép Ân Du đối mặt với mình.
Khăn gấm bắt đầu từ trán, từng chút một chà lau vết máu trên mặt Ân Du.
Trong phút chốc ai cũng chẳng rõ rốt cuộc Ngô Chính muốn làm gì, mà tựa hồ Ân Du không phản kháng nữa, cậu mặc kệ gã. Chu Tuần vô cùng lo lắng, lại không quên dịch sang bên cạnh một bước, chẳng biết vì sao hắn cảm thấy lạnh chết người.
Đột nhiên, mắt Ân Du lóe sáng, khi Ngô Chính lau đến môi cậu, định tuỳ tiện đè xuống, cậu liền há mồm cắn xuống khăn gấm một ngụm.
“A!”
Tay đứt ruột xót, Ngô Chính lập tức kêu lên đau đớn, tay còn lại nhanh chóng nhắm thẳng người Ân Du nện xuống, ý đồ buộc cậu nhả ngón tay mình ra.
Một đòn, hai đòn, ba đòn…
Âm thanh nện xuống cơ thể hoà cùng tiếng xương vỡ vụn, máu liên tục tràn ra từ yết hầu, nhưng Ân Du cắn chặt không buông, chất lỏng đỏ tươi nhiễm ướt cả khăn gấm.
“Chết đi!”
Cơn tức giận bùng nổ, gã rút quạt xếp, hơn mười mũi dao dài khoảng một tấc chồi lên nhắm ngay đầu Ân Du đâm xuống.
“Đừng! Ân Du mau nhận thua đi!” Chu Tuần phi lên lôi đài, lập tức bị kết giới hung hăng đẩy ngược trở về, Nguyên Thắng nhanh tay đỡ hắn.
“Mau, mau, mau ngăn lại!”
Nhanh như chớp, Ân Du tránh sang bên cạnh, mũi dao sượt qua mặt đâm xuống sàn đấu.
Ngô Chính căm hận quan sát ngón tay mình, thế mà cắn đến mức cả cái khăn gấm dính máu thịt, có thể thấy được Ân Du cắn chặt đến mức nào.
Hung tợn giật cái khăn đang quấn trên ngón tay suýt nữa bị đứt, Ngô Chính nói: “Khá khen cho cái miệng lợi hại, chờ tới lúc ta vặn gãy cằm ngươi, để xem ngươi còn dám há mồm cắn người nữa không.”
Ân Du lảo đảo muốn đứng lên, miếng ngọc bội giấu trong vạt áo không biết bị lộ ra từ lúc nào. Ngay từ đầu cậu đã biết mình không thắng được, nhưng bảo cậu nhận thua, cậu lại không cam lòng.
Cậu còn sức, cậu có thể đứng lên, tức là cậu còn đánh được, vậy cậu sẽ có cơ hội thắng.
Toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng, Ân Du không biết vì sao bỗng nhớ tới hình ảnh tám năm trước cậu quỳ gối trên Luyện tâm giai.
Khi đó cậu cũng giống như bây giờ, đau đến chết lặng, đói đến nhũn ra. Vô số đôi tay lôi kéo cậu, muốn túm cậu vào con đường u ám vô tận, cậu liều mạng giãy giụa, nhưng càng giãy càng lún sâu. Lúc cậu chuẩn bị buông tay thì một luồng ánh sáng tựa như dòng nước ấm chảy xuống, bao quanh cậu, trong nháy mắt, mỏi mệt đau đớn không cánh mà bay.
Lúc cậu mở mắt ra thì bỗng cảm nhận được điều gì đó, cậu ngẩng đầu lên và trông thấy giữa không trung có một nam tử mặc đồ trắng, nét mặt thản nhiên đang thu tay về.
Cậu nghĩ: mình đang nằm mơ sao?
Bằng không vì sao lại nhìn thấy một người đẹp đến như thế, cảm giác lại thoải mái nhẹ nhàng như thế.
“Thế mà hắn còn có thể đứng lên được ư?”
“Trời ạ!”
Thấy Ân Du lắc lư bò dậy, mọi người trợn tròn mắt, khó tin nhìn chằm chằm thân hình gầy yếu kiên cường trên đài kia.
Ân Du nghiêng đầu, tìm kiếm bóng dáng lạnh lùng ngoài kết giới. Bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cậu bừng tỉnh, hình ảnh nam tử đứng giữa không trung tám năm trước và hình ảnh cậu nhóc mười hai tuổi dần dần trùng hợp, chồng lên nhau, cuối cùng trở thành một thể.
“Thập ngũ sư huynh, Đại sư huynh…” Ân Du ngây ngốc cười.
Xoẹt!
Âm thanh lưỡi dao xẹt qua không khí sắc bén.
Ân Du chậm rãi quay đầu, cơ thể lung lay, không thể kiên trì được nữa, cậu nhắm mắt, đầu gối gập lại, từ từ khuỵu xuống.
Dây tơ vàng quấn lấy ngọc bội bay lên, vừa lúc chạm phải mũi dao đâm tới – thế như chẻ tre.
Đầu gục xuống trước ngực, hai cánh tay rũ bên người, nửa thân trên đổ ập về phía trước.
“Ân Du!”
Dưới đài, Chu Tuần hô to khản cả giọng.
“Rắc…”
Miếng ngọc bội xanh biếc nứt ra một khe nhỏ ở chính giữa, sau đó hai, ba… rồi vô số khe nứt thi nhau tản ra.
Ánh sáng dịu dàng chiếu lên người Ân Du đã hôn mê, thân mình đầm đìa máu tươi được dòng nước nhẹ nhàng nâng lên giữa không trung.
Linh khí màu vàng và màu xanh lục tựa như chim sổ lồng, vỗ cánh bay khắp nơi, sau đó bị thay thế bởi màu xanh lam thuần khiết.
“Đây là…”
Ngô Chính nhíu mày, cây quạt hung hăng đâm xuống lần nữa, nhưng ngay sau đó gã bị dòng ánh sáng màu lam bao quanh Ân Du đẩy ra.
Thanh Huyền bình tĩnh nhìn ngọc bội lơ lửng giữa không trung.
“Tu vi của hắn!”
“Là pháp bảo che giấu tư chất và tu vi!”
Đã có người nhìn ra bí mật ẩn giấu trong đó.
“Luyện khí tầng chín!”
“Không có vàng và xanh lục, ánh sáng màu xanh lam lại tinh khiết như vậy, hắn hắn hắn thế mà là đơn linh căn hệ thủy!”
“Sơ, sơ kỳ Trúc cơ!”
Trong vùng ánh sáng màu lam, dòng nước tựa như đôi tay người mẹ vỗ về thân mình thê thảm tới mức không nỡ nhìn của Ân Du, từ trán xuống mặt và cổ, sau đó là lồng ngực bị đánh biến dạng và phía sau lưng, rồi đến xương cốt vỡ vụn…
Khi dòng nước lướt qua vết thương và những nơi bị vấy bẩn, thì toàn bộ bốc hơi không còn một mảnh.
Mọi người nhìn thấy vầng trán trắng trẻo đầy đặn, đôi lông mày tinh xảo như nét mực, từng đường từng nét lần lượt hiện ra, tựa như bậc thầy đang vung bút vẽ ra một bức hoạ tuyệt tác vô song.
“Lại, lại, lại thăng cấp, là trung kỳ Trúc cơ!”
“Trời đất, linh khí vẫn còn tăng lên, Trúc cơ cao cấp rồi!”
Dòng nước đã lướt đến mũi chân, hàng lông mi cong dài của người đang hôn mê khẽ run rẩy, tựa như con bướm đậu trên cánh hoa, nhẹ nhàng vỗ cánh.
“Trúc, Trúc, Trúc cơ đại viên mãn!”
“Trời đất ơi, tám năm, mới tám năm, thế mà hắn đã đột phá Trúc cơ đại viên mãn! Hoá ra linh khí của hắn trước đây bị ngọc bội thu vào gần hết!”
Hoa Liên Bạch lúc nãy còn đang bày ra dáng vẻ bi thương thì giờ này khiếp sợ không thôi. Hắn hoảng hốt thẫn thờ nhìn chằm chằm sườn mặt hoàn mỹ không tì vết của Ân Du, còn có dòng linh khí màu lam tinh khiết đến tận cùng.
Dòng nước dần dần biến mất, miếng ngọc bội đột nhiên trở nên ảm đạm, nứt vỡ rồi rơi xuống.
Một bàn tay thon dài trắng nõn đỡ lấy, chậm rãi gom lại, nâng niu trong lòng bàn tay.
Mũi chân chạm đất, ánh mắt mọi người lần nữa dồn vào thân ảnh chật vật kiên cường trên lôi đài lúc trước, đột nhiên tất cả đều hung hăng khiếp đảm một phen, rốt cuộc ánh mắt không thể dời đi nơi khác.