Edit:hoahongdaoktx (wattpad)
Trúc Cơ đại viên mãn!
Vết sẹo xấu xí biến mất, gương mặt nõn nà trong trẻo không nhiễm chút bụi trần, khiến cho người hít thở không thông.
Nhưng tiếp đó là tu vi mang uy áp ngập trời kéo tới.
“Ta…”
Hai chữ “nhận thua” còn chưa kịp thốt ra, Ngô Chính bị người mạnh mẽ đấm một quyền trúng mặt, máu tươi tung tóe, cằm vặn vẹo, mấy cái răng thuận đà rớt xuống.
Tình thế trên lôi đài diễn ra hệt như lúc trước, một bên hung hăng ra đòn, chẳng qua người đánh đã đổi thành kẻ bị đánh.
Gương mặt sắc bén toát ra vẻ lạnh lẽo không thèm che giấu. Ngô Chính nhân cơ hội định lăn xuống lôi đài, kết thúc trận đấu, nhưng Ân Du đâu dễ bỏ qua, cậu tung một cước đá gã trở về. Nắm tay trắng nõn tinh tế cứ từng quyền nện xuống da thịt, mỗi một đòn đều khiến thân mình Ngô Chính lõm xuống chừng nửa đốt ngón tay.
Người dưới đài xem đến kinh hồn bạt vía, mỹ nhân đẹp thì đẹp thật, nhưng lại là hoa hồng có gai. Chẳng qua nghĩ lại trước đó Ngô Chính đã hành hạ cậu thế nào, bây giờ cậu trả lại, thì lập tức cảm thấy khoan khoái không nói nên lời. Còn thanh niên kia, cho dù nhướn đôi lông mày hay ra tay đánh người, từng cử chỉ động tác vẫn khiến lòng người rung động không thôi.
“Thập thất, ra đòn hay lắm!”
Chu Tuần phấn khích hò hét dưới đài, độ ấm bên người không biết đã trở lại bình thường từ lúc nào, hắn vui sướng vỗ mạnh bả vai Thanh Huyền: “Thập ngũ, đệ nói xem Thập thất có lợi hại hay không? Đơn linh căn hệ thủy nha! Ai mà ngờ thiên phú của đệ ấy xuất sắc như thế chứ, chỉ tám năm đã tu luyện đến Trúc cơ đại viên mãn.”
“Ài…” Chu Tuần lại cảm thán: “Trách không được lúc trước sư phụ bảo phải trị vết thương trên mặt cho Thập thất mà đệ ấy sống chết không chịu, nếu để người ta trông thấy thì kẻ ái mộ chẳng phải sẽ xếp hàng từ chân núi lên tới đỉnh núi à?”
Tầm nhìn kia từ trên người Ân Du thu về, đối diện với Chu Tuần khiến hắn ngượng ngùng cười, gượng gạo bỏ tay khỏi vai Thanh Huyền.
Cuối cùng Ngô Chính vẫn tìm được một khe hở để lăn từ trên lôi đài xuống, trận đấu kết thúc, nhìn lại khuôn mặt tuấn tú của gã lúc trước hiện giờ đã hoàn toàn thay đổi.
“Trận này, Ân Du thắng!”
Dưới đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Ân Du thản nhiên liếc nhìn Ngô Chính nửa sống nửa chết dưới lôi đài, nếu cậu muốn cản lại thì sao gã có thể trốn thoát, chẳng qua nếu đánh tiếp thì tên này ắt mất mạng.
“Thập thất sư đệ…”
Ân Du đi ngang qua Hoa Liên Bạch, khóe miệng cứng đờ kia vội bày ra vẻ tươi cười. Cậu ngoảnh mặt làm ngơ, coi như không thấy, ngay cả những sư huynh sư tỷ đang nhìn cậu với biểu tình phức tạp, cậu cũng hoàn toàn dửng dưng.
“Thập thất! Đệ quá lợi hại!”
Khuôn mặt lạnh lẽo của Ân Du hơi giãn ra, cậu nói: “Đa tạ Thập tứ sư huynh.”
Tầm mắt Thanh Huyền dừng trên cổ Ân Du, hiện giờ chỉ còn sợi dây tơ vàng vắng vẻ.
Ân Du cười nói: “Thập ngũ sư huynh, đệ thắng rồi!”
Vòng thi đấu thứ ba, thực lực đối thủ đều rất mạnh, trong mười bảy vị đệ tử của Thất Thập phong chỉ có bảy người duy trì được kỷ lục toàn thắng.
Buổi chiều, khi các đệ tử so tài xong, những người hoàn toàn mất đi tư cách thi đấu áng chừng một phần tư.
Phong chủ Thất Thập phong từ không trung đáp xuống, đứng nhìn các đồ đệ của mình, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ân Du.
Trận chiến hôm nay của cậu có thể nói là cực kỳ gay cấn, không ngờ khối ngọc bội trên người cậu lại có thể che giấu tu vi, giả tạo tư chất.
Hiện giờ tư chất của Ân Du không phải là tam linh căn hạ đẳng, mà là đơn linh căn hệ thủy hiếm thấy. Tư chất kinh người, tu vi đột phá Trúc cơ đại viên mãn, Ân Du đánh một trận này thành danh, nháy mắt lọt vào tầm mắt mọi người, tên tuổi vang dội.
Phong chủ Thất Thập phong thấy đệ tử nhà mình bình yên vô sự liền cảm thấy vô cùng thoả mãn.
“Hôm nay các con biểu hiện thật tốt.”
“Hãy nhớ, nếu thắng cũng không được kiêu ngạo nóng nảy, thua cũng chớ có nhụt chí mà sẵn sàng chuẩn bị cho trận tiếp theo.”
Trên đường trở về không khí đặc biệt kỳ lạ. Có vài vị sư huynh sư tỷ không qua xem Ân Du thi đấu, cho tới khi bọn họ tụ tập với nhau thì nghe người khác bàn tán Thất Thập phong vừa xuất hiện một thiên tài hiếm thấy, có dung mạo kinh động lòng người.
Vốn tưởng rằng người ta đang nói tới Thập lục sư đệ Hoa Liên Bạch, ai ngờ…
Hoa Liên Bạch may mắn đột phá trung kỳ Trúc cơ, vậy mà không biết vì sao trận chiến vừa nãy cứ như người mất hồn, chưa đến hai mươi chiêu đã bị đối thủ đánh bay xuống lôi đài.
Còn nhân vật thiên tài được bàn tán ồn ào huyên náo lại là người ngày thường bọn họ đều không quan tâm tới – Ân Du.
Lại nhìn Ân Du bây giờ, bàn về dung mạo hay tu vi đều sớm đã bỏ rơi bọn họ không biết bao xa, vậy mà thường ngày bị bọn họ lạnh nhạt xa cách, người thân thiết với Ân Du chỉ có sư phụ, Chu Tuần và Tiểu sư đệ.
Không biết vì sao, nhóm sư huynh sư tỷ vẫn quan tâm tới Hoa Liên Bạch lại cảm thấy có chút hụt hẫng.
Trời đã tối, từng đệ tử đều từ biệt Phong chủ trở về viện trị liệu nghỉ ngơi. Ân Du giờ là Trúc cơ đại viên mãn nên những trận tiếp không thể đấu với tu sĩ Luyện khí nữa. Phong chủ lo lắng cậu vừa đột phá nên chưa thuần thục, vì vậy gọi Ân Du lại chỉ dạy thêm một vài điều.
Trở về phòng, Thanh Huyền tắm gội thay quần áo xong, ngẫm lại toàn bộ sự việc đã xảy ra hôm nay.
Mẫu thân Ân Du để lại cho cậu khối ngọc bội có thể hấp thu linh khí, giả tạo tư chất, ẩn giấu tu vi.
Trong trận thi đấu ngọc bội đã vỡ vụn, từ Luyện khí tầng tám liên tiếp đột phá cho tới Trúc cơ đại viên mãn, nhưng vẫn cách Kim đan một quãng xa.
Xét tu vi của Ân Du, năm tháng sau khi Hỗn Độn bí cảnh mở ra mà trở thành tu sĩ Kim đan thì hoàn toàn có khả năng.
Nhưng mà danh sách đi Hỗn Độn bí cảnh không hề có tên cậu.
Có lẽ xảy ra chuyện gì đó làm Ân Du không thể đi Hỗn Độn bí cảnh, hoặc là vị trí của cậu bị cướp đoạt chăng.
Đầu mơ hồ đau.
Ngoài viện truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, bồi hồi khá lâu nhưng trước sau vẫn không chịu gõ cửa, qua nửa khắc, bước chân đi xa dần.
Nằm trên giường thật lâu, Thanh Huyền thở dài, lấy áo ngoài đặt cạnh giường khoác lên người. Ánh trăng trong trẻo bàng bạc xuyên thấu vào phòng, Thanh Huyền rời khỏi phòng đi theo tiếng bước chân vừa nãy.
Một thân mình gầy yếu cuộn tròn dưới bóng cây cổ thụ, hai tay ôm đầu gối, bóng lưng run rẩy.
Đứng cách đó không xa, Thanh Huyền lẳng lặng nhìn Ân Du đang co mình trong bóng tối.
Một âm thanh yếu ớt nghẹn ngào rơi vào trong tai, tựa như cây kim đâm vào lòng, đau nhói.
“Nương.”
Thanh Huyền bước đến trước mặt Ân Du.
Cậu thanh niên hai mươi tuổi, y như một đứa trẻ nhỏ bất lực nắm chặt những mảnh ngọc bội vỡ vụn trong tay.
Không biết đã bao nhiêu lần từng bị người rẻ rúng, coi thường, sỉ nhục, khiến cậu có thể gục ngã, khối ngọc bội treo trước ngực chính là nơi ấm áp duy nhất để cho cậu tựa vào.
Vậy mà bây giờ cái gì cũng không còn.
Thanh Huyền ngồi xuống dựa vào gốc cây, chậm rãi từng chút kéo cậu nằm xuống rồi ôm trong lồng ngực, hệt như hình ảnh trước đây trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo, cậu bé con mệt mỏi nằm ngủ thiếp đi trong lòng y vậy.
Tay đặt lên mắt Ân Du, lông mi ướt át đảo qua lòng bàn tay, lành lạnh.
Đầu tựa vào gốc cây, trăng óng ánh chiếu vào khuôn mặt Thanh Huyền, người trong lồng ngực tựa hồ mệt mỏi, dần dần cơ thể không còn run rẩy nữa, một tay nắm ngọc bội vỡ vụn, một tay gắt gao bắt lấy góc áo của y rồi mê man chìm vào giấc ngủ.
Năm ngày sau, vòng thi đấu thứ tư bắt đầu.
Trong lúc thi đấu, Thanh Huyền đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức dữ dội, thần thức muốn tách ra khỏi cơ thể.
Đối thủ chớp cơ hội, một chưởng đánh Thanh Huyền rơi xuống lôi đài.
Đầu óc hỗn loạn, Thanh Huyền miễn cưỡng ổn định thần thức, không cho cơ thể bài trừ, gắng gượng mãi mới ổn định lại được thì trước mắt biến thành một mảnh đen ngòm, thần thức của y rơi vào bóng đêm.
Lúc Thanh Huyền tỉnh lại đã qua mười ngày, vòng thi đấu thứ sáu đã diễn ra một nửa. Bởi vì vòng năm vòng sáu y không tham gia được, vòng thứ tư lại thất bại nên Phong chủ Thất Thập phong đã rút tên Thanh Huyền khỏi danh sách.
Ba vòng đấu trôi qua, Thanh Huyền mất cơ hội vào Hỗn Độn bí cảnh.
Vừa định xuống giường, cửa rầm rầm mở ra, một người thân thể đẫm mồ hôi vạt áo hỗn độn xông vào, chính là Ân Du vừa mới thi đấu xong.
“Thập ngũ sư huynh, rốt cuộc huynh cũng tỉnh rồi.” Ân Du tận lực ổn định hơi thở gấp gáp, mừng rỡ reo lên.
“Đúng rồi, huynh khát không?”
Ân Du chạy tới cạnh bàn rót một chén nước rồi ngồi bên giường.
Thanh Huyền nhận lấy chén trà, chưa uống mà quan sát Ân Du.
Dưới ánh mắt khó hiểu của cậu, đầu ngón tay y lướt nhẹ lên tấm mặt nạ đen có những đường hoa văn màu vàng mà Ân Du đang đeo.
“Đây là mặt nạ lúc trước sư phụ nhờ người chế tạo cho đệ, sư phụ thấy cái mặt nạ trước quá lớn nên lén nhờ người làm cái khác, nhưng sau đó đệ không dùng nữa, cho nên sư phụ cũng không đưa. Mấy ngày trước đệ định mang cái mặt nạ cũ vào thì sư phụ mới lấy ra.”
Ân Du vừa nói vừa gỡ mặt nạ xuống, đặt vào lòng bàn tay Thanh Huyền để y nhìn xem.
Môi Thanh Huyền khẽ nhúc nhích, đầu ngón tay lướt qua những đường hoa văn vô cùng quen thuộc.
Ân Du vừa thi đấu xong, linh khí tiêu hao rất lớn, lại vội vã trở về, lúc này còn đang thở gấp, khuôn mặt tựa như hoa đào tháng ba, mỹ lệ không gì sánh được, đôi đồng tử chứa đầy sao trời.
“Đeo lên đi.”
Thanh Huyền đột nhiên cười nói: “Cũng tốt.”
Trong Hỗn Độn bí cảnh, vị tu sĩ Kim đan kia không nói gì, vài lần vì cứu mình mà suýt nữa mất mạng.
Một lần y bôi thuốc cho hắn, không cẩn thận đụng vào những đường hoa văn giống tấm mặt nạ này như đúc.
Buổi tối, Phong chủ mang các đệ tử trở về núi, nhóm sư huynh sư tỷ mặt ủ mày ê, nhìn kỹ mới phát hiện trong đó thiếu một đệ tử – Hoa Liên Bạch.
Hỏi han Thanh Huyền xong, đôi mày nhíu chặt của Phong chủ cuối cùng mới giãn ra một chút, ông dặn dò Thanh Huyền nghỉ ngơi, rồi vội vàng rời đi.
Ngày hôm sau, Chu Tuần đi tìm người cả đêm lúc này mới nói với Ân Du và Thanh Huyền: Hoa Liên Bạch thi đấu thất bại, sau đó thì hắn biến mất, sư phụ và các đồ đệ đã tìm kiếm toàn bộ ngọn núi thi đấu nhưng chẳng tìm được.
Ân Du và Hoa Liên Bạch có mối quan hệ bình thường, nhưng hiện tại hắn sống chết chưa rõ, không có tung tích, sư phụ lo lắng không thôi. Ân Du thấy Thanh Huyền đã bình phục, bèn đeo mặt nạ lên, theo Chu Tuần ra ngoài tìm người.
Bọn họ tìm kiếm tới ba ngày, cho đến sáng sớm ngày thứ tư, bọn họ nhìn thấy Hoa Liên Bạch trở về dưới chân núi.
Mặt Hoa Liên Bạch đỏ lên, hắn vội vàng xin lỗi, sau đó mới giải thích vì lo lắng cho Thập ngũ sư huynh nên thi đấu xong liền chạy về. Không ngờ trên đường gặp phải đệ tử Kim đan đang đánh nhau, vô cớ bị cuốn vào, lại dính một chưởng, trọng thương hôn mê.
Người nọ đánh hắn bị thương, cảm thấy có lỗi nên mang hắn về chữa trị, chờ tới khi hắn tỉnh lại thì đã qua ba ngày.
Phong chủ kiểm tra một chút, xác thật trên người Hoa Liên Bạch có dấu vết bị thương, nên cũng không nhiều lời, chỉ dặn dò hắn lần sau cẩn thận một chút. Mà các sư huynh sư tỷ nghe nói khi không hắn bị trúng một chưởng của tu sĩ Kim đan, trong nháy mắt quên sạch chuyện mấy ngày nay không ăn không uống để tìm người, vội vàng hỏi thăm sức khoẻ của hắn.
Ân Du thi đấu xong trước Hoa Liên Bạch, trên đường về núi vẫn chưa thấy tu sĩ Kim đan đánh nhau, chẳng qua do mức độ xui xẻo của từng người khác nhau nên cậu cũng không nhiều lời.
Hiện tại người tìm được rồi thì không cần cậu nữa, lòng nóng như lửa đốt, cậu định bay trở về núi với Thanh Huyền. Trận đó y đột nhiên bị đánh rớt khỏi lôi đài rồi ngất xỉu thực sự đã dọa cậu không nhẹ.
“Còn chưa chúc mừng Thập thất sư đệ thắng liên tiếp sáu trận nha.”
Ân Du định đi thì đột nhiên thấy Hoa Liên Bạch lên tiếng.
Ân Du quay đầu lại, hắn đang tươi cười, vẻ mặt thành khẩn vô hại. Cậu nhíu mày, nụ cười có hơi quái lạ, chẳng biết vì sao cậu cảm thấy không thoải mái.
“Đa tạ Thập lục sư huynh.”
Hoa Liên Bạch rũ mắt.
Trong phòng, Thanh Huyền đang đứng bên cửa sổ, ánh nắng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, cảm giác cơ thể bài xích thần thức lại mơ hồ truyền đến.
Y giơ tay, hơi híp mắt, từng tia nắng xuyên thấu qua kẽ tay lọt vào trong mắt.
Thân thể này…