Tô Thủy Nguyệt ngồi trên đài cao nhìn xuống, năm nay so với mọi năm tiến bộ rất nhiều, còn hơn trăm đệ tử vượt qua được khảo sát, đều danh chính ngôn thuận là đệ tử Cửu Dương phái. Hắn nheo mắt nhìn thiếu niên đứng hàng đầu, người này khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, ánh mắt lại sáng như ưng. Y cột tóc cao, y phục màu xanh trắng bay trong gió vô cùng thu hút. Người này, là Mộ Thanh Khê, không thể sai được. Cho dù so với khuôn mặt người lớn của y có khác đi nhiều nhưng đường nét phác họa căn bản không thay đổi.
– Nhìn nhiều như vậy không sợ mặt hắn mọc rỗ luôn sao?
Giọng điệu khó ở này là của Băng Hỏa Tuyết Sư, y lúc nào cũng thích hóa thành dạng thú nằm phủ phục dưới đất để Tô Thủy Nguyệt gác chân lên. Mặc dù Tô Thủy Nguyệt không có muốn y nằm như vậy nhưng mà con sư tử tuyết này thật sự quá cứng đầu.
– Nha, vậy ta nhìn ngươi thì mặt ngươi có mọc rỗ không đây?
Tô Thủy Nguyệt cười cười, chân hắn không có mang giày đem ngón chân cạ cạ lên tai Băng Hỏa Tuyết Sư, còn một tay đón lấy trái táo mà Tử Điêu đưa tới, cắn một miếng. Nói với Tuyết Như Lan đang đứng ở dưới hai bậc.
– Như Lan, năm nay có hơi nhiều để tử nhập môn, đệ đến biệt viện Họa Quan Các bảo các đệ tử mở rộng nơi nghỉ ngơi.
– Ừm.. Ca ca, ta đi rồi huynh đừng có thả hoa bọn đệ tử mới đấy, một mình ta tranh giành với đám người kia đã đủ phiền phức rồi!
– Ha ha..
Tô Thủy Nguyệt cười đến méo mặt, hắn sẽ không thu thập thêm nam nhân được chứ? Trước kia là vì hệ thống mắc dịch kia ép hắn làm nhiệm vụ thu thập không biết bao nhiêu người hiện tại đủ rắc rối, hắn làm sao có thể kiếm thêm nha! Hắn nhìn Tuyết Như Lan rời đi, y so với bốn trăm năm trước vẫn lanh lợi hoạt bát như vậy, là cánh tay đắc lực nhất của hắn.
– Đây là danh sách đệ tử đã vượt qua khảo thí, có mười lăm người xuất sắc nhất, trong đó có cả… Mộ Thanh Khê.
– Ừ.
Tô Thủy Nguyệt nhận lấy tờ danh sách mà Tử Điêu đưa cho, hắn nhìn một lượt mười lăm cái tên nổi bật nhất. Hắn nhìn thiếu niên sáng như nhật nguyệt phía dưới lại nhìn bảng danh sách, Thích Tự Minh, là tên của Mộ Thanh Khê ở kiếp này.
Thích Tự Minh thừa kế khả năng tu luyện kinh người của Mộ Thanh Khê, y đứng đầu bảng, cùng với đồng đội Tiền Thu Sương từng trận một đánh bại tất cả. Y đến trước mặt hắn, một chân quỳ gối, tay chắp trước mặt.
– Tốt, Thích Tự Minh, Tiền Thu Sương, từ nay trở đi hai người là đệ tử của ta.
Dù đã biết trước tình hình nhưng đám nam nhân trong hậu cung của Tô Thủy Nguyệt vẫn không nhịn được mà trừng trợn với Thích Tự Minh, đem đứa nhỏ mới mười hai tuổi trở thành kẻ thù không đội trời chung.
– Tô chưởng môn xin thứ lỗi cho đệ tử không thể phụng bồi, ta không thể làm đệ tử của người.
Không muốn làm đệ tử chẳng lẽ muốn làm đạo lữ! Đám nam nhân càng trừng lớn, mắt trắng lên.
Tô Thủy Nguyệt nhận được đáp án như vậy không tránh khỏi có chút thất thố, hắn trước kia đã nói với gia đình Thích gia là phải đến bái hắn làm sư phụ.
– Tại sao?
– Đệ tử không muốn sau này phải khó xử.
– Khó xử điều gì?
Thích Tự Minh này là đang nói chuyện gì đây?
– Tô chưởng môn là người mà Mộ Diễm ca ca hận nhất, ta sẽ không bái người làm sư phụ. Bởi vì phụ mẫu an bài ta không thể không tuân, đến Cửu Dương phái bái sư chỉ mong được ở bên cạnh Mộ Diễm ca ca.
Mộ Diễm, tại sao lại liên quan đến Mộ Diễm? Mộ Diễm đã từng đến gặp Thích Tự Minh hay sao? Tô Thủy Nguyệt nghe đầu ong lên, cho dù Mộ Thanh Khê đã chuyển thế đầu thai thành Thích Tự Minh nhưng y vẫn là phụ thân của Mộ Diễm, đứa con này của hắn đang toan tính điều gì đây? Tô Thủy Nguyệt bởi vì bản thân làm ra chuyện có lỗi nên không quản thúc Mộ Diễm, nào có ngờ được đứa con này lại ở sau lưng hắn làm ra loại chuyện gì!
– Ngươi tại sao lại biết Mộ Diễm?
– Y đến dạy pháp thuật cho ta, cùng ta chơi.
– Còn gì nữa?
Tô Thủy Nguyệt mơ hồ đoán được mọi chuyện không đơn giản như vậy.
– Tô chưởng môn không nhất định phải hỏi sâu như vậy, đây là vấn đề riêng tư của ta và Mộ Diễm ca ca.
– Ta là mẫu thân của nó, ta không quản nó vậy ai quản?
Tô Thủy Nguyệt thật sư tức giận, không biết là tức giận Mộ Diễm hay là Thích Tự Minh.
Thích Tự Minh cúi đầu một lúc lâu rồi bỗng nhiên ngước mặt lên, hai mắt sáng như sao trời.
– Mộ Diễm đã đáp ứng ta, đợi ta lớn lên nhất định thú huynh ấy về nhà.
“Đoànggg..!” Tô Thủy Nguyệt nghe như có tiếng sét đánh quang qua. Mộ Diễm muốn thành thân với Thích Tự Minh, y điên rồi.
– Cao Hàn, đi tìm Mộ Diễm về đây, ngay lập tức!