Tô Thủy Nguyệt rống lên, bàn ở trước mặt cũng bị hắn hất đổ. Mộ Diễm muốn thành thân với phụ thân của y, muốn cùng hắn giành ái nhân, đây là loại chuyện kinh thiên động địa đến như thế nào đây?
Mười hai năm trước hắn nhìn thái độ của Mộ Diễm đã có chút không đúng nhưng nhất thời không nhìn ra, thì ra tình cảm mà Mộ Diễm dành cho Mộ Thanh Khê không chỉ đơn thuần là tình cảm cha con sâu đậm mà còn có cả tình yêu. Một thứ tình yêu đi ngược lại với luân thường đạo lý, Mộ Diễm muốn rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục hay sao?
Chưa đến nửa canh giờ thì Cao Hàn đã tìm được Mộ Diễm, đứa con trai này của Tô Thủy Nguyệt luôn ở tại Thích gia trang nhưng lại không ai hay biết.
Mộ Diễm đúng ở dưới đài nhìn lên, khuôn mặt của y giống Tô Thủy Nguyệt đến bảy phần, Tô Thủy Nguyệt nhìn thấy hắn giống như nhìn thấy năm tháng nhiệt huyết của chính mình những ngày xưa, chỉ khác biệt là ánh mắt kiên cường của y không chịu khuất phục.
– Tìm ta có việc gì?
– Có việc gì chẳng lẽ ngươi còn không biết hay sao? Mộ Diễm, trong mắt ngươi có còn người mẫu thân này hay không?
– Mẫu thân, ta luôn gọi người là mẫu thân, nhưng khi người vừa tỉnh lại sau bốn trăm năm đã làm ra cái gì?
Tô Thủy Nguyệt không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, chuyện này hắn cùng Mộ Diễm nói mười hai năm kết quả vẫn không có gì thay đổi. Đứa nhỏ này hận hắn, hắn có thể hiểu, nhưng y lại tìm đến Thích Tự Minh, Thích Tự Minh là ai, là kiếp sau của Mộ Thanh Khê. Hắn còn có thể không giận mà được sao?
– Cao Hàn, ngươi đưa Thích Tự Minh về lại Thích gia, Cửu Dương phái không nhận y.
Nếu không thể cùng Mộ Thanh Khê nối lại tình cảm xưa kia thì hắn cũng không muốn Mộ Diễm bất chấp luân thường đạo lý mà yêu thương phụ thân của chính mình.
– Tô Thủy Nguyệt ngươi điên rồi, không phân biệt đúng sai. Thích Tự Minh là người có tài, ngươi dựa vào cái gì đuổi y đi!
– Mộ Diễm ca ca, ta đi cũng không sao, dù gì ta cũng là theo lời phụ mẫu cho nên mới đến đây, ngay từ đầu không có một chút ý niệm nào. Nhưng mà huynh không cần vì ta mà cãi nhau với mẫu thân của mình.
– Ta đi cùng ngươi.
Tô Thủy Nguyệt nghe thấy Mộ Diễm nói vậy liền giận lên cao, hắn ra lệnh.
– Tử Điêu, đem Mộ Diễm trở về. Cao Hàn làm việc của ngươi đi.
– Vâng.
Cao Hàn theo lời Tô Thủy Nguyệt một tay giữ lấy vai Thích Tự Minh, ép đứa nhỏ này đi nơi khác. Mộ Diễm biết bản thân không thể trốn được ngay lúc này liền nói.
– Tự Minh, đệ về Thích gia trước. Ca ca sẽ đến tìm đệ.
Thích Tự Minh chỉ gật đầu không nói, đứa nhỏ này không quyết liệt như Mộ Diễm, bộ dạng điềm tĩnh ung dung giống Mộ Thanh Khê như đúc, cho dù bão giông đánh tới cũng không loạn.
– Thư Mục, Liễu Dương, hai người thu xếp ổn thỏa cho đệ tử mới. Ta mệt rồi.
Tô Thủy Nguyệt dặn dò một chút rồi rời đi, hắn đến phòng Mộ Diễm. Đi theo hắn còn có Bách Phệ Thôn, Băng Hỏa Tuyết Sư và Thượng Thiên Thiếu Khanh. Mộ Diễm bị Tử Điêu dùng phù chú nhốt lại trong phòng không ngừng chửi rủa, càng rủa càng độc. Tô Thủy Nguyệt mở cửa đi vào thì y mới dừng lại, y nhìn Tô Thủy Nguyệt, ánh mắt lộ ra vẻ trào phúng.
– Tô Thủy Nguyệt ngươi cũng thật hay, không đấu lại ta liền nhốt ta.
– Ta đấu không lại?
Tô Thủy Nguyệt thật sự không hiểu nổi Mộ Diễm rốt cuộc là bị cái gì.
– Chẳng phải ngươi muốn Thích Tự Minh đến đây là để dụ dỗ y sao, nhưng mà ngươi thua rồi. Tô Thủy Nguyệt, y thích ta.
– Mộ Diễm, ngươi có biết chính mình đang nói gì không? Y là phụ thân của ngươi.
– Ha ha ha, Tô Thủy Nguyệt chính ngươi mới không biết bản thân đang nói cái gì mới đúng.
Mộ Diễm lại nói tiếp.
– Ngươi dựa vào cái gì đem hồn phách của phụ thân gửi vào thân xác này, ngươi chắc chắn y là Mộ Thanh Khê sao, là phụ thân của ta sao? Sao ngươi không thử nghĩ là y thật sự là Thích Tự Minh, ngươi dựa vào cái gì mà không cho y sống cuộc sống của chính y.
Tô Thủy Nguyệt bị lời nói này làm cho bất ngờ, hắn đúng là chưa từng nghĩ tới chuyện này, hắn lúc này phát hiện ra bản thân cũng thật không ra gì. Đem hồn phách của Mộ Thanh Khê gửi vào cơ thể Thích Tự Minh, cắn nuốt linh hồn của Thích Tự Minh, hắn làm vậy là đúng sao?
Hắn lúc đó quá mong muốn Mộ Thanh Khê cải tử hồi sinh mà dùng phương án này, hiện tại nghĩ lại có bao nhiêu ác độc.
– Cho dù ta làm điều này là sai thì ngươi cũng không được yêu y, y thật sự là phụ thân ngươi.
– Ha ha, phụ thân thì có làm sao chứ? Ta chính là yêu phụ thân của ta, yêu Mộ Thanh Khê, thì có làm sao?
– Mộ Diễm! Ngươi điên rồi!
Mộ Diễm lúc này thừa nhận làm cho Tô Thủy Nguyệt thối lui một bước. Hắn phải làm sao mới tốt đây, Mộc Diễm là con của hắn, cho dù nó không xem hắn là mẫu thân thì cũng không thay đổi được huyết thống liên kết giữa hai người. Cho dù thân xác hiện tại là của Thích Tự Minh nhưng rồi một ngày nào đó y sẽ nhớ ra chuyện kiếp trước, Mộ Diễm làm sao có cơ hội để vãn hồi? Mộ Diễm lại gào lên.
– Ta điên, bởi vì ngươi đã giết chết người ta yêu!