Nam tử bạch y chậm rãi mở mắt rất nhanh phát hiện mình đang ngồi trên ghế trúc trước hiên phơi nắng.
Y mặt không hề lộ ra biểu tình, hai tay như có như không chậm rãi đan vào nhau.
Rõ ràng bị ánh nắng gay gắt chiếu lên da thịt, thế nhưng y không hề cảm nhận được hơi ấm, dưới làn da trắng ngọc, từng thớ thịt đều lạnh băng, máu gần như đông đặc.
Nam tử không vì vậy mà tỏ ra vẻ mặt khó chịu, dường như đã quá quen với cái lạnh lẽo tê dại trong người, y trầm mặc nhìn về phía mặt trời.
Trong đầu y chậm rãi vang lên một giọng nói lạnh lẽo:[ Chủ nhân, đây là thế giới đầu tiên.]
Nam tử mặt không đổi sắc, như có như không ừ một tiếng.
[ Ta đã tìm được người giúp ngài rồi, cũng đã tiến hành đem y đến đây, y chỉ ở đâu đó trong thế giới này thôi. Ngài cố gắng một chút, chắc chắn sẽ gặp được người đó!]
” Sau đấy thì sao?”
[ Sau khi tìm được người rồi, ngài sẽ biết tự mình phải làm gì với y. Ngài yên tâm, tôi đã tìm một người rất phù hợp cho việc chữa trị của ngài, ngài đối với người ta nên cẩn thận lôi kéo một chút, tránh thiên đạo phát hiện.]
” Ừm.”
Nam tử bạnh y tỏ vẻ đã hiểu chậm rãi chỉnh lại y phục, ngồi dậy. Hai tay lạnh băng giấu trong ống tay áo rộng rãi, vòng qua sau lưng một lần nữa đan vào nhau.
[ Chủ nhân, người tốt nhất với mục tiêu đừng có kiệm lời quá, nói nhiều là cách dễ lôi kéo trị số hảo cảm nhất đó.]
“ Được.”
Nam tử đáp ứng lời khuyên của hệ thống rồi mới chậm rãi đứng dậy, vừa rời khỏi ghế trúc đã có người chạy đến, quỳ một gối trên đất:” Thiên tôn, tông chủ cho gọi họp.”
” Ừ.”
Dựa theo nguyên tắc nói càng ít càng khó bị lộ, nam tử chỉ đáp một câu liền ngừng.
Có lẽ thân thể này tĩnh tình cũng lãnh đạm như y đang thể hiện hoặc cũng có thể do tiểu tử này chưa hề tiếp xúc với y nên hắn không hề phát hiện ra điều gì kỳ lạ, hắn cúi thấp nửa người, đưa một tay ra trước cung kính nói:” Mời thiên tôn.”
Nam Tử thiên tôn nhìn tiểu tử nhỏ nhỏ kia, trầm mặc bước theo sau.
Tùy cơ ứng biến vậy, đợi có thời gian rảnh sẽ tự đi tìm hiểu một chút.
Kiếm khí lam bạc xuất hiện dưới chân, nâng đỡ cơ thể y.
Có tiểu tử kia đi trước dẫn đường, dù y có không biết đường thì cũng không đến nỗi sẽ đi lạc.
Ngự kiếm phóng qua vài đỉnh núi, cuối cùng cũng đến được vị trí cần đến.
” Thiên tôn, tông chủ và các vị trưởng lão đang đợi người bên trong ạ.” Tiểu tử cúi gập người.
Y đang đứng ở trước hiên một căn phòng bằng gỗ cùng cẩm thạch rất lớn, trang trí thanh nhã, nhìn cái cửa đóng kín, y liền biết bên trong có thứ gì chờ đợi mình.
Tình cảnh này, đối với y mà nói, cực kỳ quen thuộc, quen thuộc đến nhàm chán.
Y phất tay, cửa gỗ mượn sức gió mà mở ra.
Thời điểm y bước cả hai chân vào căn phòng, cánh cửa phía sau cũng tự động đóng lại.
Nếu y không nhầm thì người ngồi ở vị trí cao nhất, chắc chắn là tông chủ đi.
Mấy người ngồi bên cạnh, có lẽ là các trưởng lão.
Đám người đứng bên dưới này, khả năng cao là mấy môn chủ đứng đầu các nhánh nhỏ trong môn phái.
Tông chủ nhìn thấy người vào là y, sắc mặt cực kỳ vui vẻ chào đón:” Thiên tôn, ngài cuối cùng cũng đến rồi.”
Y lãnh đạm phất tay:” Ừm.”
Tông chủ cũng các vị có mặt đều đã quen với biểu tình của y, không lấy làm lạ, sau khi cùng nhau lên tiếng chào hỏi y liền trở về với trạng thái im lặng.
Y quan sát xung quanh căn phòng, chỉ có duy nhất một chiếc ghế là còn trống, y liền tâm cao khí ngại, đi về phía bên đó, ngồi xuống.
Tông chủ:”…”
Các vị xung quanh:”…”
Nam tử thiên tôn đáy lòng khó hiểu, ngoài mặt vẫn duy trì biểu cảm lãnh đạm.
Gì thế? Ta ngồi sai chỗ rồi sao?
Không đợi y tự bổ não, trưởng lão đứng bên cạnh đã ghé vào tai y, nhẹ giọng nói:” Thiên tôn, chỗ của ngài ở trên kia mà.”
Y nhìn theo chỉ tay của lão trưởng lão, dừng lại ở cái ghế bên cạnh tông chủ.
Nội tâm lúc này thiên tôn lúc này:…
Cái ghế bên cạnh tông chủ không phải đều để tông chủ phu nhân ngồi sao? Ta sao có thể làm tông chủ phu nhân được!
Mặc dù bên trong là sóng ngầm mãnh liệt, ngoài mặt y vẫn tỏ ra bình thản:” Hôm nay ta ngồi ở đây.”
Thiên tôn của bọn họ ngày ngày lãnh đạm bọn họ ai cũng biết, nhưng tính tình trở nên kỳ quạc như thế này từ khi nào rồi? Không phải là bị cái vị kia tiêm nhiễm mấy cái thứ không ra gì vào đầu đó chứ!??
Bọn họ sao có thể để y ngồi chỗ này chứ, không kể đến địa vị của y không thể ngồi, huống hồ vị kia chưa biết lúc nào đạp cửa xông vào, thấy y đang ngồi ở chỗ của mình? Cảnh tượng gà bay chó chạy đến mức bọn họ không dám tưởng tượng.
Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ, năn nỉ không ngừng nghỉ của nhóm trưởng lão, y cuối cùng cũng trở về vị trí ngồi vốn thuộc về y, cao lãnh ngồi bên cạnh tông chủ.
Môn phái này tên là Huyền Chân, chia làm 3 nhánh, mỗi nhánh có một phong chủ đứng đầu, toàn phái do tông chủ điều phối, có thiên tôn làm hậu phương.
Tông chủ có thể không phải người có tu vi cao hơn nhóm phong chủ, tuy nhiên thiên tôn chắc chắn là người có tu vi cao nhất toàn phái.
Thiên tôn tại vị hiện tại chính là Nhiễm Thanh Vân, tu vi Đại Thừa, tính tình băng lãnh thờ ơ lạnh nhạt, chuyện mình không quản, chuyện phái không quản, chuyện ngoài càng không thể quản, mỗi ngày đều ở trên đỉnh núi cao nhất trong phái, nhàn nhã sinh hoạt, bế quan tu luyện.
Nhiễm Thanh Vân có vẻ làm búp bê xứ đã quen, ngồi nghiêm nghị trên ghế, không nhúc nhích, không nói chuyện. Tư thế này, tựa như trời có sụp xuống cũng không liên quan đến y, y là sự tồn tại bên ngoài thế giới.
Toàn thân y tản ra khí lạnh, tông chủ ngồi bên cạnh y phải chịu ảnh hưởng lớn nhất, liên tục đề khí để trống lại hàn khí phát ra bên cạnh. Nhóm phong chủ ngồi gần hơn nhóm trưởng lão, ảnh hưởng phải chịu cũng lớn hơn. Bọn họ đều âm thầm tự đề khí bảo vệ mình, không ai dám hé răng một lời.
– —
Kiên trì đến Đồ đệ nhận nuôi. phần hay đợi các bạn!