“Phó phong chủ bên dưới không còn đệ tử nào thì tính sao?” Tiếng nói thuộc vệ một tu sĩ gương mặt thanh tú, y phục vàng nhạt.
“…” Vị tông chủ ngồi trên ghế không có phản ứng, thể hiện y cũng không có biện pháp.
Người đứng trong đại điện rất nhiều, nhưng câu hỏi ấy không được bất kì một người nào trả lời, căn phòng lớn một lần nữa rơi vào tĩnh lặng.
“Kim tông chủ nói gì thế? Ở chỗ tôi, không phải đang có một tiểu đồ đệ đây sao?” Giọng điệu mang theo chút cợt nhả vang vọng khắp đại điện.
“Không cần tìm nữa, là ta!” Giọng nói ấy một lần nữa cất lên từ trên trần nhà xuất hiện một bóng người áo trắng, chậm rãi rơi xuống chính giữa đại điện.
Y phục hoa mĩ rũ xuống, lộ ra dáng vẻ xinh đẹp của chủ nhân.
Đám người:…
Vậy mà y lại thật sự có khả năng xuất hiện ở đây.
Mọe nó, tên bệnh thần kinh này không ngờ đã đến từ sớm, có chỗ còn không chịu ngồi, trực tiếp leo lên trần nhà làm cái gì hả? Chơi trốn tìm sao? Bọn họ không có nhu cầu chơi trốn tìm với tên này, xin cảm ơn.
Phù, cũng may bọn họ chưa bắt đầu nói xấu tên bệnh thần kinh này! Nếu không sẽ rơi vào tình huống khó xử chết mất!
Nam tử áo trắng tư thế hiên ngang đứng trước ánh mắt của đám người, khóe miệng luôn vướng một nụ cười không ngừng tỏa ra hào quang ấm áp, y đứng đó, tựa như một bức tranh thủy mặc ôn hòa dịu dàng.
Dịu dàng cái khỉ!!!
Tên bệnh thần kinh đó thì dịu dàng cái gì chứ? Đều là diễn kịch cho bọn họ xem mà thôi, nghĩ bọn họ sẽ bị lừa sao?
Xin lỗi, bọn họ bị lừa nhiều rồi! Hiện tại, còn lâu mới có thể lừa bọn họ! Hứ!
Bọn họ trong lòng cực kì không phục nam tử áo trắng, nhưng lại không dám tố cáo, không dám khiêu chiến, đơn giản là bởi vì bọn họ đánh không lại người ta.
Không sai!
Chính là đánh không lại trong nghĩa đen! Không hề có tác động của hậu trường phía sau nam tử áo trắng!
Tên bệnh thần kinh này cực kì có thiên phú tu tiên, chính là thể loại thiên phú mà nghìn năm có một trong truyền thuyết!
Nhưng trong truyền thuyết đều là những đứa trẻ có thiên phú lưu lạc bên ngoài, cha mất mẹ mất, không có gia môn… may mắn cơ duyên sảo hợp gặp gỡ người tu tiên, từ đó mới bước vào con đường tu tiên người người ngưỡng mộ.
Còn tên bệnh thần kinh này… phụ mẫu lại là phong chủ của tông phái, từ lúc sinh ra đã là con nhà tông, nhận được toàn bộ truyền thụ tốt nhất.
Kết quả tuổi không lớn đã kết đan, kết đan vài năm đã có thể đột phá nguyên anh.
Đến vị thiên tôn bên trên kia còn là loại thiên phú trong truyện thuyết, tu luyện được đến vị trí ấy phải trải qua bao nhiêu khó khăn thử thách… tên bệnh thần kinh này thì hay rồi, tu luyện vài chục năm đã bằng vị kia tu luyện mấy trăm năm.
Không thể không công nhận, tiền độ rộng mở, tương lai sáng lạng sau này của y. Nếu không phải bởi vì cái tính cách không thể yêu thương nổi… sở hữu một người thiên tư tốt như y, bọn họ sẽ cực kì, cực kì nở mày nở mặt, vui vẻ tiếp nhận.
Tuy nhiên tính cách hắn trời sinh nổi loạn, tâm tình vặn vẹo, đùa nghịch, trộm cắp, phá hoại, trêu trọc đồng môn… chuyện gì cũng chưa từng chưa làm.
Phụ mẫu dạy bảo, lại dạy không nổi. Hắn cho dù nổi loạn nhưng cũng rất biết cách nổi loạn, những chuyện hắn làm đều xét theo một mặt nào đó không vi phạm giáo quy, muốn đem giáo quy ra để phạt hắn thì không thể.
Dần dần, sự tồn tại của hắn trở thành sự tồn tại đau đầu nhất, cũng phiền phức nhất.
Thời điểm phụ mẫu hắn rời đi trần thế, cái ghế phong chủ liền rơi vào tay hắn. Hắn vừa leo lên ghế, liền khiến phân nhánh gà bay chó chạy, đám đệ tử phía dưới uất ức rời khỏi, có người đi theo nhánh khác trong tông phái, cũng có người đi sang giáo phái khác.
Phía dưới hắn, rất nhanh liền không còn một mống người.
Hắn trở thành một loại tồn tại nan giải nhất đối với bọn họ! Không có biện pháp xử lý!
Đại điện rơi vào trầm mặc, chỉ có Phó Kim Phong là tiếp tục nói:” Đồ đệ ngoan, xuống đây đi.”
” Hồ Nháo!”
Vị tông chủ kia nhìn không nổi nửa, quyết tâm ra mặt, đứng dậy phất tay áo, phóng ra một đạo linh lực về phía Phó Kim Phong, Nhiễm Thanh Vân quan sát rất kĩ, phản ứng đối với chưởng lực của vị tông chủ kia cực nhanh, Phó Kim Phong ở một bên còn chưa kịp vận linh lực, Nhiễm Thanh Vân đã đứng dậy, động tác nhanh chóng nắm lấy tay Phó Kim Phong kéo y bảo hộ ở phía sau, Nhiễm Thanh Vân mặt lạnh vận khí, đem linh lực cường đại bao bọc toàn bộ cơ thể hai người.