Trình Thiếu Khanh mệt mỏi nhìn đống tài liệu trước mắt, hắn ngả người ra ghế nghỉ ngơi một lát, chợt nhớ đến những lời ban nãy đã nói với Diệp Mộc Chân. Không biết từ bao giờ trong thâm tâm Trình Thiếu Khanh luôn bồn chồn khi nghĩ đến cảm xúc của Diệp Mộc Chân, hắn sợ mình làm cô buồn, sợ thấy cô khóc.
“Đại ca…” Đàm Lâm gõ cửa rồi đi vào. “Phía bên chợ đen có tin báo, bọn đàn em của Phong Khanh đang nội loạn. Sợ rằng sau này anh ra ngoài sẽ gặp nhiều cản trở.”
“Anh mày cũng đã đoán trước được rồi.” Trình Thiếu Khanh gõ nhẹ đầu ngón tay lên mặt bàn.
“Vậy anh tính sao? Em thấy Diệp Mộc Chân đi theo anh cũng sẽ gặp nhiều nguy hiểm. Chi bằng tăng cường thêm phòng bị…”
“Từ lúc nào mà mày có thể tính trước đường đi cho tao rồi?”
Trình Thiếu Khanh cắt ngang lời Đàm Lâm, hắn dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn một lượt khiến anh ta có cảm giác như dao đang kề cổ. Đàm Lâm nuốt một ngụm nước bọt lấy lại bình tĩnh nói tiếp.
“Em chỉ thấy Diệp Mộc Chân đối với anh rất đặc biệt nên…”
“Tao tự có tính toán của mình, mày tốt nhất đừng suy đoán lung tung.”
“Vâng.”
Khóc một đêm khiến đôi mắt Diệp Mộc Chân sưng húp. Cô dậy sớm việc đầu tiên là chạy đi tìm Trình Thiếu Khanh nhưng khi mới mở cửa phòng, hắn đã đứng ở bên ngoài.
“Khanh Khanh…” Diệp Mộc Chân nở nụ cười tươi rói đầy vui mừng.
“Dậy rồi à, xuống nhà ăn sáng thôi.”
Nhìn theo vật nhỏ bám chặt lấy tay mình, Trình Thiếu Khanh có chút rối bời. hắn cũng để ý thấy mọng mắt sưng húp của cô, đoán được rằng những lời hôm qua hắn nói khiến cô rất buồn.
“Ăn nhiều một chút.”
Trình Thiếu Khanh gắp đồ ăn cho Diệp Mộc Chân. Cô gái nhỏ tựa hồ đã quên hết những việc bộn bề của ngày hôm qua mà vui vẻ ăn, nhưng cô nào thấy trên mặt Trình Thiếu Khanh mang một vẻ nặng nề khó tả. hắn sắp đưa ra một quyết định khó khăn sau cả đêm suy nghĩ.
“Ăn xong chúng ta ra ngoài đi dạo nhé.”
“Đi dạo… cùng Khanh Khanh…”
Nhìn Diệp Mộc Chân háo hức suốt cả chuyến đi, Đàm Lâm cũng chỉ biết cắn răng tiếc nuối. Đây là quyết định của Trình Thiếu Khanh, anh ta không có cái quyền ngăn cản hay từ chối. Chung quy cũng là vì tình thế nguy hiểm bắt buộc nên hắn mới đưa ra quyết định này.
Chiếc xe dừng lại trước một cô nhi viện ở ngoại ô. Duy chỉ có Diệp Mộc Chân không nhìn thấy gì nên vẫn nghĩ mình đang ở một nơi thú vị.
Diệp Mộc Chân chơi đùa với Đàm Lâm ngoài sân trong lúc Trình Thiếu Khanh nói chuyện với viện trưởng cô nhi viện. Ánh mắt Trình Thiếu Khanh không rời Diệp Mộc Chân một giây nào cả.
“Trình tổng yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc tốt cho Diệp tiểu thư.”
“Nhờ cả vào cô.”
Diệp Mộc Chân chơi mệt ngồi nghỉ ngơi ở ghế đá. Đàm Lâm mang đến cho cô một hộp sữa dâu, cô vui vẻ nhận lấy chẳng nghi ngờ gì. Trình Thiếu Khanh sau khi hoàn tất thủ tục cũng quay trở lại, hắn quỳ một gối trước mặt Diệp Mộc Chân, gương mặt luôn mang vẻ lạnh lẽo giờ đã ẩn hiện chút buồn.
“Tiểu nha đầu, chơi mệt rồi?”
“Chơi với Khanh Khanh… vui lắm…” Diệp Mộc Chân cười rạng ngời.
“Vui vậy ngồi đây chơi với mọi người lát nhé, anh với Đàm Lâm đi có việc chút xíu liền trở lại.” Trình Thiếu Khanh xoa đầu Diệp Mộc Chân.
“Khanh Khanh… đi…”
“Ngoan, ngồi đây đợi anh.”
Tà áo Diệp Mộc Chân từng bám vào lúc nguy nan đột nhiên vụt mất khỏi tay khiến cô không khỏi hững hờ. Mặc dù Trình Thiếu Khanh đã rời đi khỏi nhưng Diệp Mộc Chân vẫn ngây thơ đứng ở cửa chờ hắn. Viện trưởng có khuyên can thế nào cũng chẳng làm cô lay động, Trình Thiếu Khanh đi rồi nên mọi trò chơi xung quanh cô cũng chẳng còn hứng thú.
“Khanh Khanh… đừng bỏ em lại…”
Diệp Mộc Chân đứng chờ đến tận khi mặt trời lặn, trời bất ngờ đổ cơn mưa. Cô chẳng ăn uống cũng không chịu nói chuyện với ai, từng giọt mưa nhanh chóng thấm qua lớp áo làm lạnh buốt da thịt.
Viện trưởng bất lực chỉ có thể đứng che ô cho Diệp Mộc Chân, mãi đến nửa đêm, cô không chịu nổi nữa mà ngất đi. Trước khi mất ý thức, não bộ Diệp Mộc Chân mới thông suốt được rằng cô đã bị Trình Thiếu Khanh bỏ lại nơi này. hắn sẽ không quay lại nữa.
Sáng hôm sau Diệp Mộc Chân tỉnh lại, người cô đói lả không còn chút sức sống. Cô cứ ngồi đó, ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không tĩnh lặng. Trong thâm tâm bé nhỏ vẫn hy vọng Trình Thiếu Khanh sẽ quay lại đón mình, chỉ là anh ấy bận việc, hoặc quên một chút thôi.
Nhân viên chăm sóc ở cô nhi viện mang đồ ăn đến nhưng bị Diệp Mộc Chân hất văng hết.
“Không ăn… không…”
“Tiểu Chân ngoan, em không ăn thì sẽ không ra ngoài chơi được với mọi người đâu.” Viện trưởng nhẹ nhàng dỗ dành.
“Không… không muốn…” Diệp Mộc Chân dùng hết sức bình sinh để phản kháng.
“Vậy em muốn gì?”
Ánh mắt lấp lánh ầng ậng nước, cô sụt sịt.
“Khanh Khanh… muốn Khanh Khanh… hu hu…”
“Khanh Khanh… bao giờ mới tới?”
Viện trưởng thở dài, có lẽ cô không biết bản thân đã bị đưa tới đây cho nên vẫn ôm hy vọng. Cứ đề như vậy e rằng không phải cách, viện trưởng đành nói thật.
“Tiểu Chân, Trình tổng muốn cho em một cuộc sống tốt và thoải mái hơn nên đã để em ở cô nhi viện này. Ở đây em sẽ có gia đình, có bạn bè, không phải rất tốt sao?”
Đầu óc của Diệp Mộc Chân dường như trống rỗng. Cô thực sự đã xác nhận được rằng Trình Thiếu Khanh đã rời bỏ mình, không còn cần mình nữa. Từ khi ấy, cô im lặng, không khóc, không còn gọi tên Khanh Khanh.
Diệp Mộc Chân mấy ngày liền không chịu ăn uống lại còn quậy phá, đập đồ. Cơ thể cô ngày càng suy nhược, thường xuyên ngất xỉu và phải dùng đến biện pháp truyền dinh dưỡng.
Trình Thiếu Khanh sắc mặt u ám ngồi nhìn ra cửa sổ, đàn em xung quanh không ai dám ho he tiếng nào. Trời hôm nay không hiểu sao cũng cùng chung một tông màu xám xịt với khuôn mặt của hắn.
“Hôm nay đại ca làm sao vậy anh?” Tên đàn em thì thầm nhỏ vào tai Đàm Lâm.
“Còn không phải do tiểu nha đầu Diệp Mộc Chân kia hay sao?” Đàm Lâm nói.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, mọi người nháo nhác tìm kiếm và thật bất ngờ đó là điện thoại của Trình Thiếu Khanh. hắn nhấc máy bấm nghe, vài giây sau sắc mặt từ xám xịt chuyển qua hốt hoảng, thập phần sợ hãi.
“Đàm Lâm chuẩn bị xe.”
Ba mươi phút sau chiếc xe dừng lại trước cô nhi viện. Trình Thiếu Khanh đứng bên ngoài nhìn qua cửa sổ, bên trong là mấy bác sĩ đang vây quanh Diệp Mộc Chân. Chỉ mới mấy ngày không gặp mà thân thể cô đã gầy đi quá nhiều, hắn nhìn vào càng thêm xót xa trong lòng.
“Tiểu Chân cứ liên tục bỏ ăn uống, không tiếp xúc với bạn bè, còn bắt đầu đập phá đồ đạc và tự làm bản thân bị thương. Tôi nghĩ em ấy là muốn anh chú ý tới, muốn được gặp anh.” Viện trưởng lắc đầu nói.
“Cứ để vậy đi.” Trình Thiếu Khanh lạnh lùng nói, dù vậy nhưng bàn tay nhét trong túi quần của hắn đã run lên đầy lo lắng.
“Vài ngày nữa cô ấy sẽ quen thôi.”
Diệp Mộc Chân tỉnh dậy sau khi được truyền dinh dưỡng một ngày. Cơ thể cô uể oải nhưng cô vẫn cảm nhận được Trình Thiếu Khanh đã đến đây. Tuy mắt của Diệp Mộc Chân không nhìn thấy nhưng mũi cô rất thính, cô có thể thấy mùi của Trình Thiếu Khanh còn thoang thoảng trong không khí.
“Khanh Khanh…”
Đêm hôm đó Trình Thiếu Khanh lại tới, cô nhi viện bây giờ đã chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ còn mỗi tiếng bước chân của hắn chậm rãi nện xuống sàn nhà. Diệp Mộc Chân đang ngủ, cô vẫn phải truyền dinh dưỡng vì liên tục bỏ ăn uống.
Trình Thiếu Khanh vuốt nhẹ mái tóc của Diệp Mộc Chân. Cô đột nhiên xuất hiện làm cho trái tim của hắn lần nữa đập thật mạnh, làm cho hắn có cảm giác ấm áp và thoải mái sau lần dằn vặt tội lỗi của bản thân.
Thế nhưng, ở bên cạnh hắn cô sẽ không được hạnh phúc, mọi nguy hiểm rồi sẽ lần lượt bủa vây. Thà rằng cứ nhìn cô chịu đựng một thời gian, sau đó dần quên đi hắn, sống một cuộc đời tươi đẹp, còn hơn là việc ở bên hắn và gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Trình Thiếu Khanh thở dài một hơi, chẳng nán lại lâu rồi rời đi nhanh chóng. Ngay sau tiếng đóng cửa, đôi mắt Diệp Mộc Châu chầm chậm mở ra.
“Đại ca đâu rồi?” Tên đàn em hỏi.
“Đại ca đang nói chuyện với viện trưởng, lát nữa sẽ ra.”
“Đại ca cứ đi tới đi lui cô nhi viện như vậy sợ rằng sẽ bị bọn Phong Khanh theo dõi mất.”
“Chậc, biết sao bây giờ…”
“Đại ca ra rồi kìa.”
“Đi thôi.”
Từ bụi cây gần đó phát ra tiếng sột soạt, Diệp Mộc Chân lần theo mùi của Trình Thiếu Khanh mà chạy ra ngoài, dùng xúc giác để tìm được một lùm cây, núp vào đó. Cô nghe loáng thoáng thấy tiếng Trình Thiếu Khanh nên thò đầu ra, với hy vọng hắn sẽ đưa cô về nhà.
“Khanh Khanh…”
Diệp Mộc Chân chưa kịp phát ra tiếng gọi thì đã bị bịt miệng từ phía sau. Đầu óc cô choáng váng và ngất lịm đi trong bụi cây, tên áo đen nhanh chóng tóm gọn cô và lôi đi trong im lặng.
Nửa đường đi Trình Thiếu Khanh nhận được cuộc gọi từ viện trưởng, đầu dây bên kia đang rất hỗn loạn.
“Không hay rồi Trình tổng, Tiểu Chân không thấy đâu hết.”
Trình Thiếu Khanh lập tức cho xe quay lại và huy động người tìm kiếm, lồng ngực đập liên hồi lo sợ.
“Trình tổng, chúng tôi đã trích xuất camera.” Viện trưởng nói.
Trình Thiếu Khanh theo dõi trên màn hình, quả thực nhìn thấy sau khi hắn ra khỏi phòng không bao lâu sau thì Diệp Mộc Chân cũng rời đi. Cô đi đến nơi đỗ xe bên ngoài cổng cô nhi viện rồi biến mất ngay khóc khuất của camera.
“Cho người tìm kiếm xung quanh khu vực này, đào ba tấc đất cũng phải tìm ra tung tích.” Ánh mắt Trình Thiếu Khanh nổi lên lửa giận đùng đùng.
Trong lúc cơn tức giận chưa có nơi hạ hỏa, tiếng chuông điện thoại của hắn lại vang lên. Gọi đến là một số lạ, Trình Thiếu Khanh vừa bắt máy thì đầu dây bên kia vang lên tiếng hét thảm thiết.
“Khanh Khanh… cứu… á…”
“Diệp Mộc Chân… em đang ở đâu?” Trình Thiếu Khanh vội vã hỏi lớn.
“Trình Thiếu Khanh à Trình Thiếu Khanh, không ngờ mày lại có hứng thú với tiểu mỹ nhân non tơ như này.” Một tên bắt cóc với giọng khản đặc nói.
“Lý Lâm, là mày, thằng chó…” Trình Thiếu Khanh nghiến giọng.
Lý Lâm là đàn em thân cận của Phong Khanh, từ sau khi đại ca hắn bị Trình Thiếu Khanh bắt, hắn lẩn trốn một cách điêu luyện rất khó để tìm ra.
“Tiểu nha đầu này chắc vẫn còn trong trắng, tao rất tò mò nó sẽ thế nào khi bị tao đè ra mà thưởng thức.” Lý Lâm cười một cách ghê rợn nói.
“Thằng chó, mau thả Tiểu Chân ra trước khi tao tìm thấy và đục một lỗ trên đầu mày.” Thanh âm của Trình Thiếu Khanh đã xuống tới âm độ.
“Cái gì cũng phải có điều kiện trao đổi chứ, thông minh lên nào Trình Thiếu Khanh.”
“Mày rốt cuộc muốn sao?”
“Tao muốn đại ca của tao, trở về toàn vẹn.”