Diệp Mộc Chân sau khi được mua đồ liền vui vẻ cười cả ngày, mọi hành động, cử chỉ đều khiến cho Trình Thiếu Khanh cảm thấy khá hài lòng. Lần đầu tiên, Diệp Mộc Chân được người ta bảo vệ, lần đầu tiên, Diệp Mộc Chân được người ta quan tâm, mua cho áo mới, cho ăn đồ ngon. Tất cả với Trình Thiếu Khanh đều là lần đầu.
Cô gái nhỏ với tay lên chạm vào gương mặt của Trình Thiếu Khanh, chạm vào sống mũi cao thẳng, chạm vào đôi môi mỏng của hắn, xác nhận khuôn mặt này chính là người tốt nhất với cô từ bây giờ.
Khóe miệng của Diệp Mộc Chân khẽ run lên, cô như muốn nói nhưng dường như lại rất khó khăn, Trình Thiếu Khanh bất giác bật cười, nắm lấy bàn tay nhỏ xinh xắn ấy.
“Không nói được thì đừng cố, anh biết nhóc muốn cảm ơn anh rồi.”
Diệp Mộc Chân cũng nắm thật chặt lấy tay của hắn, dùng toàn bộ sự nỗ lực của mình, rốt cuộc cũng nói được hai chữ.
“Cảm… ơn…”
m thanh yếu ớt được bật ra từ cổ họng một cách khó khăn, đây là lần đầu tiên từ sau khi mẹ Diệp mất, cô nói. Một giọng nói trong trẻo có phần run run chợt khiến cho Trình Thiếu Khanh cảm thấy xúc động, trái tim khẽ đập thêm một nhịp.
“Được rồi, nhóc con cố chấp. Chúng ta về nhà thôi.”
Hắn rộng lượng để cho cô ở lại trong nhà của mình, còn đặc biệt để Đàm Lâm làm “vệ sĩ thân cận” cho cô. Có điều, từ khi Diệp Mộc Chân được tự do, cô vô cùng nghịch ngợm và luôn tràn đầy năng lượng.
Mỗi khi Trình Thiếu Khanh làm việc ở nhà, cô sẽ luôn tìm mọi cách để đến gần bên anh.
“Trời đất ơi bà cô nãi nãi! Cô đừng có chạy lung tung nữa được không? Nhỡ đụng vào đâu đại ca sẽ đập tôi chết mất!”
Diệp Mộc Chân không nghe, từ lâu rồi không cảm nhận được sự tự do này, cô liền phấn khích muốn trải nghiệm nó. Dù sao ở tuổi mười bảy, tâm hồn của cô vẫn còn ngây thơ, trong sáng và trẻ con lắm.
Nhìn vật nhỏ dùng tay quờ quạng sờ thứ này, lại tìm thứ nọ, Đàm Lâm bất lực thở dài.
“Thật không hiểu đại ca nghĩ gì mà đem vật nhỏ phiền hà này về, còn bắt mình làm vệ sĩ riêng nữa! Đúng là điên mất thôi!”
Đàm Lâm với Trình Thiếu Khanh là anh em kết nghĩa cũng chưa được quá lâu, bản tính của hắn anh ta vẫn là không hiểu hết.
Quá khứ dơ bẩn của hắn chính là một song sắt nhốt chặt trái tim sắt đá của hắn. Đến bây giờ, tuy tâm hồn đã được chữa lành những trái tim vẫn còn cứng rắn và lạnh ngắt.
Hắn đã hoàn toàn quên đi mọi chuyện trước kia, và khi có một luồng gió mới ập tới, trái tim của hắn liền có biến động.
Mà Diệp Mộc Chân lại quá ngây thơ.
Cô khi này trèo lên trên tầng, không biết phía trước là gì nhưng chân vẫn không ngừng di chuyển. Đàm Lâm không còn lựa chọn nào khác chỉ đành đi đến kéo cô dậy, hỏi.
“Tiểu tổ tông muốn đi đâu?”
“Phòng… phòng…”
Diệp Mộc Chân đã cố gắng tập nói, nhưng rốt cuộc vẫn như trẻ con lên ba, bập bẹ mãi mới ra câu.
Đàm Lâm chợt thấy vui vẻ.
“Muốn về phòng nghỉ ngơi sao? Để anh đưa nhóc lên.”
Diệp Mộc Chân lắc đầu, cô lại nói.”
“Khanh… Khanh Khanh…”
“Gì? Đại ca đang còn bận công việc, bình thường anh mày còn không dám tạo ra tiếng ồn. Nhóc con ồn ào muốn vào đó ăn mắng à?”
Cô nhất quyết nắm lấy bàn tay thô ráp của Đàm Lâm, nũng nịu.
“Khanh Khanh… Khanh Khanh…”
“Ời! Đúng là con bé ngốc! Chút nữa có gì xảy ra nhóc tự đi mà chịu đấy!”
Diệp Mộc Chân vui vẻ gật gật đầu, rốt cuộc cũng vào được trong phòng của Trình Thiếu Khanh. Hắn ta bù đồng trong đống công việc, mải mê tới mức còn không biết Diệp Mộc Chân đã vào từ khi nào.
Đến khi cô tự mình mò tới, hắn mới giật mình nhìn lại.
“Nhóc con, vào đây làm gì? Mau ra ngoài chơi với Đàm Lâm đi.”
Diệp Mộc Chân lắc đầu, dựa vào hướng của giọng nói mà chính xác bắt lấy cánh tay của hắn.
“Chơi… chơi…”
“Không có thời gian.” Trình Thiếu Khanh lạnh lùng trả lời.
Cô không một chút muốn bỏ cuộc, hết chạy bên này, lại chạy sang bên kia, luôn kéo tay Trình Thiếu Khanh muốn hắn với với mình.
Công việc bận rộn, lại còn bị vật nhỏ quấy nhiễu khiến hắn bực bội, không kìm được tức giận mà quát lớn.
“Đã nói không chơi là không chơi! Có nghe hiểu không vậy? Phiền chết đi được!”
Tiếng quát lớn vọng hẳn ra ngoài, Đàm Lâm ánh mắt không một chút gợn sóng, tâm bất biến trước thế cục hắn đã sớm dự đoán từ trước.
Diệp Mộc Chân ban đầu chỉ chơi giật mình, nhưng cô lại chẳng hề sợ hãi mà vẫn ôm chặt lấy tay của Trình Thiếu Khanh, vẻ mặt chỉ có chút buồn.
Hắn nhận ra sự quá khích của mình, tưởng dọa sợ cô cho nên ngay lập tức đã hối hận.
“Nhóc…”
“Chơi…”
Diệp Mộc Chân ngước đầu lên, nụ cười lại tươi rói trên môi khiến cho Trình Thiếu Khanh bất lực.
“Bị quát đến vậy mà nhóc còn không sợ à?”
Cô lắc đầu.
“Nhóc biết gương mặt anh khi giận sẽ đáng sợ và xấu xí như nào không?”
Diệp Mộc Chân không nói gì, đưa tay lại vuốt từ trên trán xuống toàn bộ các ngũ quan, rồi cười ngốc.
“Đẹp…”
“…”
Chỉ là lời nói của con nít cảm thán, Trình Thiếu Khanh hắn bồi hồi cái gì? Nhất định là gặp quỷ rồi!
“Được rồi, anh đang bận, chút nữa xong việc sẽ chơi với nhóc.”
Diệp Mộc Chân cũng rất nghe lời, chỉ chờ có vậy, cô đi khắp phòng của hắn, tự tìm thú vui cho mình.
Suốt hai tiếng sau đó, Trình Thiếu Khanh mới hoàn thành xong công việc. Đến khi quay đầu nhìn liền thấy Diệp Mộc Chân ngoan ngoãn thiếp trên giường hắn từ lúc nào.
Đến gần mới thấy, gương mặt nhỏ nhắn lúc ngủ cũng thật đáng yêu, chẳng còn bát nháo nghịch ngợm.
Trình Thiếu Khanh bất lực cười, không những không đánh thức cô dậy mà còn cẩn thận kéo chăn lên.
Vật nhỏ này cũng thật biết mê hoặc người!
…
“Khanh Khanh, chơi một chút…”
“Khanh Khanh… chán quá…!”
“Khanh Khanh…”
“Khanh Khanh…”
Từ khi Diệp Mộc Chân nói được trở lại, câu nói duy nhất cô luôn nói đó chính là hai chữ “Khanh Khanh”. Chỉ cần hắn có mặt ở nhà, cô luôn tìm cách để hắn chơi với mình, hoặc luôn nói chuyện ra rả bên tai khiến hắn vô cùng nhức đầu.
Có thêm một tiếng nói liền vui nhà vui cửa, nhưng càng nhiều, hắn lại càng cảm thấy như rước thêm một gánh nặng. Khi công việc chồng chất, cộng thêm một cục nợ luôn ra rả nói bên tai, tính cách của Trình Thiếu Khanh cũng dần trở nên nóng lạnh thất thường.
Hắn không còn im lặng mặc kệ cô nói, mà dường như đã thể hiện sự khó chịu ra mặt.
“Khanh Khanh… chơi đàn một chút…”
“…”
“Khanh Khanh, Lâm Lâm… mới… mua một chú cún… nó tên… Quả Quả.”
Diệp Mộc Chân ôm chú cún nhỏ trong người, vui vẻ chạy tới căn phòng quen thuộc mà không cần Đàm Lâm ở bên cạnh, rất hào hứng khoe với Trình Thiếu Khanh về người bạn nhỏ của mình.
Trình Thiếu Khanh vẫn chăm chú gõ bàn phím, không thèm liếc nhìn, chỉ trả lời cho có lệ.
“Ừm, tự ra ngoài đó chơi đi.”
“Khanh Khanh, bé cún… dầm mưa ướt rồi.”
Lần này, Trình Thiếu Khanh thật sự rất bực bội vì Diệp Mộc Chân ướt như chuột lột, còn ẵm theo Quả Quả, toàn thân nhếch nhác màu bùn chạy vào trong nhà. Hắn chịu không được cảnh này, liền đập tay, hét lớn.
“Đàm Lâm, mau lên trên đây giải quyết cái đống này đi, trước khi tôi phát điên lên!”
Lần đầu tiên, Diệp Mộc Chân tắt đi nụ cười khi đứng trước Trình Thiếu Khanh. Cô đưa đôi mắt buồn của mình hạ xuống, ngẫm nghĩ về hai chữ “cái đống”.
Đàm Lâm vội chạy lên kéo cô xuống dưới phòng, nhờ giúp việc tắm rửa cho cô cả Quả Quả.
Thấy Diệp Mộc Chân có vẻ buồn bã, anh ta liền an ủi.
“Đại ca dạo gần đây bận bịu nên tính khí có chút bất thường, nhóc đừng để ý mấy lời nói của người tức giận.”
Cô vẫn cúi đầu, khóe mắt rưng rưng.
“Khanh Khanh… ghét bỏ…”
Đàm Lâm xoa xoa đầu cô, an ủi.
“Làm gì có, đại ca chỉ là nóng giận tạm thời thôi. Nếu ghét bỏ thì đã ném nhóc đi từ lâu rồi.”
Nghe thấy lời nói ấy, Diệp Mộc Chân dường như có chút hy vọng. Ánh mắt của cô tuy không nhìn được gì, nhưng người khác vẫn có thể thấy sự lấp lánh trong đôi mắt đục ấy.
Rõ ràng, cô muốn làm gì đó để chuộc lỗi.
“Nhóc như vậy… có nấu ăn được không?”
Diệp Mộc Chân kiên quyết gật đầu, lần đầu tiên cô vào bếp với tầm nhìn là một khoảng đen tuyền. Nhìn không thấy, nhưng từng cảm nhận đều rất rõ. Cô thực sự muốn nấu cho Trình Thiếu Khanh một món đồ gì đó, mong phần nào khiến hắn bớt hạ hỏa.
Rốt cuộc, Diệp Mộc Chân cũng hoàn thành xong, màu sắc, ngay cả hương vị cũng thơm ngon bất ngờ. Nếu không phải vì chút thể diện, Đàm Lâm đã vét sạch chút canh còn lại trong nồi.
Diệp Mộc Chân được đưa lên lầu cẩn thận, Đàm Lâm xong việc liền để cho họ có không gian riêng. Cô vui vẻ đem nó đến trước cửa, như thường lệ đẩy cửa bước vào trong, nhưng còn chưa kịp nói gì, Trình Thiếu Khanh đã lạnh lùng nói trước.
“Hôm nay không phải một ngày tốt để nhóc làm phiền. Tốt hơn hết là mau xuống nhà đi, kẻ điên này nhiều lúc không khống chế được lời nói đâu.”
m thanh lạnh lẽo như dao cứa vào tim, vang lên hòa với tiếng gõ lạch cạch của bàn phím, hoàn toàn lấn át đi nhịp đập mạnh mẽ của trái tim Diệp Mộc Chân. Cô im lặng không nói gì, an phận rời khỏi phòng, từng bước nặng nề bước xuống.
Đàm Lâm nhìn thấy bát canh trong tay của cô vẫn còn nóng hổi, liền ngạc nhiên hỏi.
“Sao vậy? Đại ca không nhận à?”
Diệp Mộc Chân đứng im với một khoảng lặng, sau đó cố gượng cười, cô lắc đầu.
“Khanh Khanh… chút nữa sẽ ăn.”
“Ồ… chắc công việc bận quá không có thời gian ăn. Vậy nhóc để trong phòng anh ấy là được, đem xuống đây làm gì, nguy hiểm chết mất.”
Cô khẽ cúi đầu, đưa bát canh cho Đàm Lâm rồi lặng lẽ trở về phòng của mình. Không có Trình Thiếu Khanh ở bên cạnh, trái tim nhỏ bé ấy như vụn vỡ.
Hắn là người kéo cô ra khỏi vũng bùn tăm tối, đem lại cho cô chút tia hy vọng rằng trên này vẫn còn người tốt. Tưởng rằng người đàn ông ấy thực sự sẽ luôn quan tâm mình, nhưng có vẻ Diệp Mộc Chân đã tự ảo tưởng quá nhiều.
Hắn bơ cô nhiều như vậy, là cô cố chấp không nhận ra, bản thân vốn dĩ chỉ là một ngọn cỏ dại trên đường được tùy ý đem về. Có chăm có bón cũng không quan trọng, cỏ dại, vẫn chỉ là cỏ dại, có làm thể nào cũng không thể trở thành một nhành hoa thơm được người người nâng niu, chăm sóc.
Đêm ấy, Diệp Mộc Chân đã lén khóc tới mức thiếp đi lúc nào không hay.