Cô Bạn Gái Ngọt Ngào Của Thiếu Gia Nhiều Tiền

Chương 60: Người bí ẩn. Vết nhơ trong làng giải trí xứ Trung



“Trời đất, mình không hoa mắt chứ! Toàn là đồ đẹp kinh khủng?”

[……….]

Trong một căn biệt thự xa hoa ở vùng ngoại ô thành phố A. Một chàng trai trẻ với mái tóc xoăn màu xám, đang đứng ở ban công nhìn xuống khuôn viên rộng lớn trồng cây ăn trái. Đôi mắt chàng trai khá u buồn.

Đứng cạnh anh là một người đàn ông trung niên, mặc âu phục khuôn mặt bậm trợn. Đưa tay vỗ vai chàng trai mặc áo phông quần jean.

“Con nên ngoan ngoãn, cãi cha một lần nữa thì cha không chắc sẽ bỏ qua cho cô tác giả tiểu thuyết online đó đâu. Trước khi Tập Đoàn Tần Thị kêu gọi vốn trở nên lớn mạnh, cha không muốn con trai của Tần Kiện Phong này qua lại với đứa con gái nghèo hèn đó.”

Chàng trai lạnh lùng trả lời: “Con mong cha giữa lời hứa, cha động vào cô ấy thì con sẽ nhấn chìm Tần Thị của cha xuống bùn!”

Tần Kiện Phong chủ tịch Tập Đoàn Tần Thị, chuyên thâu tóm các công ty thuộc ngành giải trí truyền thông và quảng cáo. Ông ta là người độc tài, khuôn khổ gia đình gia phong lễ giáo. Đặt biệt coi trọng cấp bậc trong xã hội.

Chim công thì phải đậu trên cành cao, giàu thì phải kết giao với sang.

Chàng trai đang chống đối ông đây, chính là đứa con trai duy nhất nối dõi tông đường nhà họ Tần, anh ta là Tần Sơ Khanh trời phú thông minh tài giỏi, nhưng không muốn bị gò bó trong khuôn khổ của cha, nên năm 15 tuổi anh đã ra ngoài ở riêng tự học tự làm…

[…….]

Hôm nay là ngày thứ sáu trong tuần, chàng trai thuê nhà bí ẩn kia quả thật đã quay lại. Bác Ngô trên lầu cao nhìn xuống trông thấy bèn chạy xuống đường đột xông vào cổng khi chàng trai quay người định khoá cổng. Khiến anh ta giật mình đánh rơi quyển tiểu thuyết trên tay. Đập vào mắt Bác Ngô tựa đề tiểu thuyết là “Trùng Sinh Hôn Ước Với Tổng Tài Ác Ma, tác giả Mễ Mễ.”

Đây chả phải sách con bé Tiểu Mễ viết sao? Người này thích đọc tiểu thuyết của con bé à? Bác Ngô vừa nghĩ vừa cúi nhặt quyển sách lên, liếc trộm chàng trai đeo khẩu trang lại còn mang kính râm đen. Mái tóc xoăn mà xám, ăn mặc giản dị áo khoát dài, khí chất tỏ ra rất lạnh lùng.

“Cậu trai trẻ trả cậu!”

Bác Ngô đặt quyển sách vào tay anh chàng, anh ta cầm lấy gật đầu.

“Tôi cảm ơn!”

Anh ta kéo cửa muốn đóng lại, Bác Ngô đưa tay chắn lại.

“Cậu trai trẻ thật ra tôi thấy cậu không ở đây, thuê vậy rất phí, chả hay cậu có nhã nhượng lại không?”

“Nhượng…” Anh ta gằn giọng ép chặt Bác Ngô vào cổng. Làm người bị ép đã lớn tuổi còn bị làm cho thất kinh.

“Cậu trai trẻ, chả dấu gì cậu cô bé trước đây thuê ngôi nhà này, nó mồ côi mẹ tôi thương cho nó thuê. Giờ con bé muốn thuê lại để trú thân, cha con bé bệnh…”

Bác Ngô chưa nói xong, bàn tay anh ta đã chặn miệng bà lại.

“Được rồi! Tôi nhượng lại.”

Chàng trai ngẩn nhìn lên lầu cao thấy Tiểu Mễ đang nhìn xuống mình. Liền quay lưng trở ra chiếc xe sang Mercedes rời đi trong sự ngỡ ngàng của Tiểu Mễ và Bác Ngô.

Lúc này một chiếc xe khác đậu trước cổng. Một chàng trai anh mặc phong nhã mái tóc rẽ ngôi, khuôn mặt lạnh như nước đá.

“Vương Niệm cậu chủ về rồi, để tôi xách đồ lên phòng giúp cậu.”

Vương Niệm ngôi sao là ảnh đế của công ty giải trí Trầm Di, năm nay 27 tuổi.

“Bác Ngô sao hôm nay bà sốt sắn thế!”

Đôi mắt nghi hoặc găm vào người Bác Ngô khiến bà hoảng loạn.

“À không không có chỉ là…”

“Ừ được rồi, tôi tự lên phòng được, mang điểm tâm lên phòng tôi.”

“Cậu…ơ Vương thiếu gia.”

Bác Ngôn chưa kịp nói gì, cũng không cản được đôi chân dài miên man kia, đành nhìn theo cầu trời khẩn phật co cô gái trên phòng toàn thay,

“Cạch.”

Vương Niệm mở cửa ra, đặt vali vào góc tủ áo rỗi ngã lăng ra giường nhắm mắt nghĩ ngơi. Nghe tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm anh bật dậy bước chậm rãi lại trước cửa phòng tắm nhìn đôi dẹp lông size nhỏ dưới sàn. Bắt đầu thấy có gì đó không đúng.

Đây là phòng của mình, không lẽ Bác Ngô lại chứng cũ.

“Cạch.”

Mễ đang tắm bị mở cửa bất ngờ quay ra thấy nam nhân lạ đang nhìn mình, cô la to.

“Á!!!”

“Cô la cái quoái gì? Tôi lỡ tay thôi!”

Vương Niệm trả lời rất bình thản, anh khá quen với trò của Bác Ngô. Tiểu Mễ chung quy đã quấn khăn tắm thì thấy được gì đâu.

Một lúc sau cả hai ngồi trên giường nói chuyện, Tiểu Mễ có phần ái ngại khi biết Vương Niệm là chủ nhân căn phòng này, là một người mắc bệnh sạch sẽ. Nhưng sao khi tiếp xúc cô nhận ra đâu có tí gì của người mắc bệnh đó. Tiểu Mễ thay quần áo chỉnh chu, giới thiệu bản thân…

“À hoá ra cô là chủ nhân của bộ phim đam mỹ tôi đang đóng à!”

“Anh nói cái gì? anh đóng phim đó, anh là diễn viên à?”

Tiểu mễ tròn mắt ngạc nhiên bao nhiêu thì Vương Niệm lại thảnh thơi bấy nhiêu.

“Ừ, tôi tên Vương Niệm, cô gái…cô cũng giỏi thật có thể trá hình đam mỹ trong bộ ngôn tình. Tôi đúng nễ cô.”

“Anh có ý gì?”

Vương Niệm không tin nỗi tiểu thuyết do cô gái này viết vậy mà lại lơ ngơ không biết nước mình không cho đam mỹ chuyển thể phim sao?

“Mễ Mễ cô thật sự là tác giả của bộ tiểu thuyết ‘Thiếu Gia Đáng Yêu Của Tôi’ sao?”

“Đúng!”

“Cô có biết bộ phim đó xoay quanh cặp đồng tính là chính không. Cặp ngôn không xuất hiện nhiều.”

Tiểu Mễ mở máy tính lên phân tích bản thảo đang sửa lại một số tình tiết. Vương Niệm lắng nghe chăm chú, lâu lâu gật đầu tán thành đầu hiểu ra vấn đề không phải ở tác giả Mễ Mễ mà là ở công ty giải trí Trầm Di.

Không ngờ công ty Trầm Di trá hình mượn tên tác giả, sửa kịch bản báo thù. Di Anh em đúng là có người cha tâm cơ.

Sau khi suy nghĩ cắt ghép mọi thứ Vương Niệm với tay tắt tính. Tiểu Mễ bị cắt ngang đà thuyết trình phản ứng ngẩn nhìn Vương Niệm đang bấu cằm đi tới đi lui trước mặt.

“Vương Niệm anh sao vậy?”

Vương Niệm ngoảnh mặt nhìn cô gái ngây thơ bị lôi vào ân oán mà không hề biết.

“Sao cô biết mà hợp tác với công ty Trầm Di?”

“À bên đó thấy bộ tiểu thuyết này phù hợp chuyển thể phim nên liên hệ ký với tôi.”

Vương Niệm giờ càng chắc chắn hơn, cô gái này đang gián tiếp hại Ôn gia mang vết nhơ đồng tính lang rộng trên toàn quốc đây mà. Ôn gia đã dày công ém chặt thông tin của con trai ngôi sao cùng tình yêu đồng giới. Vết nhơ trong làng giải trí xứ Trung.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.