“Tiểu Mễ thật sự ghét mình rồi sao? Mình lỡ tay làm chuyện * đó thôi, đâu cần cả điện thoại mình cũng không nghe chứ!”
[………]
“Tiểu Mễ cô về rồi!” Ôn Dịch Phàm ngồi trên sofa thấy Tiểu Mễ, mừng rỡ bước tới ôm chầm lấy cô vuốt ve. Tiểu Mễ không tài nào đẩy được người đàn ông bá đạo này ra, anh siết chặt đến nỗi cô muốn thở mà không tài nào hớp được không khí, mãi đến khi được thả ra thì mặt tái méc.
“Cô sao vậy?”
“Sao cái đầu nhà anh! Muốn giết người bằng cái ôm à!”
“Tôi…” Ôn Dịch Phàm ngập ngừng, thì Tiểu Mễ chen lời.
“Tôi về lấy đồ rồi thôi!”
Ôn Dịch Phàm bấu chặt hai bờ vai nhỏ, gằn giọng:. “Lấy đồ, ý cô là gì?”
Tiểu Mễ gạt đôi tay to lớn khỏi vai mình, vừa bước lên cầu thang vừa ngoái đầu xuống nói: “Về nhà tôi, sự giàu có này tôi không quen.”
Ôn Dịch Phàm nghe như sét đánh ngang tai, hôm qua đâu có quá giới hạn trai gái đâu. To tác gì đâu mà chuyển đi chứ?
“Tiểu Mễ cô đang thù dai hả? Hôm qua tôi đã ăn cô đâu?”
“Ôn Dịch Phàm anh sinh ra cái đầu chứa toàn chuyện ái dục hả? Ai thù anh, nhà tôi tôi ở. Anh kiếm người khác bao nuôi đi!”
“Cô nói ai bao nuôi cô, tôi lo cô vất vả thôi.”
“Ừ cảm ơn đại thiếu gia nhà đầy tiền, phiền phức của tôi!”
“Cô mỉa mai ai vậy hả? Mẹ nó cô cút ra kia coi ai nuôi thứ nghèo hèn như cô!”
Tiểu Mễ nghe hai chữ “nghèo hèn” tổn thương thật sự. Bởi đúng là cô nghèo nhưng chưa bao giờ vang nài quỳ lụy lấy tiền ai cả. Hèn ư chưa xin anh ta bố thí mà. Anh ta đưa mình về đây rồi buông lời sĩ vả.
Đúng là mình không nên nhen nhóm tình cảm với anh ta. Yêu anh ta chỉ mang lại sự khinh khi, có thể mãi chỉ là người tình trong bóng tối của một cậu ấm lắm tiền nhiều tật…
“Cô không được đi, cô đi hay ở là quyền của tôi!”
Ôn Dịch Phàm chắn trước mặt Tiểu Mễ, cầm chặt tay nắm vali của cô, trừng mắt cắm vào đôi mắt nhỏ đang ngấn lệ. Anh giật mình.
“Ai làm gì cô đâu mà khóc hả?”
“Anh tránh ra, đồ ôn thần, đồ đáng ghét!”
“Mẹ nó, ghét tôi như vậy thì phải ở lại sài hết tiền tôi, nhai sạch thân thể tôi chứ?”
Tiểu Mễ tâm trạng đang tồi tệ, nước mắt tuông thành dòng nghe những câu từ bá đạo vừa rồi thật không nhịn được bật cười.
Lúc dầu sôi lửa bỏng chia ly xướt mướp mà anh ta còn nói được thế. Đúng là cái tính lúc làm cho người ta xuống mấy tầng địa ngục tuyệt vọng. Khi thì ném lên thiên đường vui vẻ.
Tiểu Mễ càng nghĩ càng không hiểu nỗi 1 giây trước giận anh ta, giây sau lại muốn tha thứ ngay.
Ở cạnh anh ta quả thật khiến cô thấy mình vừa được chở che vừa được yêu thương tuyệt đối, song lại vừa bị giam cầm như chim trong lồng son
“Anh bị tự luyến quá nặng rồi. Tôi có sự sống của riêng tôi, không phải dây chùm gửi bám díu thân cổ thụ to.”
“Mệt với cô thiệt. Văn thơ nhiều thế. Bệnh nghề nghiệp hả? Chờ cô mắc bệnh nghiện tôi sao chưa thấy vậy?”
Tiểu Mễ thật sự thấy não mình không đấu lại cái suy nghĩ độc tôn của Ôn Dịch Phàm. Kéo vali lướt qua.
“Aiz…Vẫn muốn đi.”
“Ừ!”
Tiểu Mễ ừ một tiếng rồi đi khuất khỏi tầm mắt người ở lại.
Tiểu Mễ ra đến cổng ngoái đầu lại nhìn cảnh vật quen thuộc, sân vườn sắc tím của hoa oải hương. Nơi đây đúng là sưởi ấm tâm hồn thiếu thốn tình cảm từ bé của cô. Người đàn ông trong kia cưng chiều, quan tâm đến cuộc sống của cô, tuy nhiên không hề cho cô nói lên ý kiến nào? Anh ta như vua chúa còn cô là phi tần vậy.
Sau khi nghĩ thông suốt cô đón taxi về lại ngôi nhà thuê quen thuộc…
Tiểu Mễ ghé vào nhà bác Ngô chủ cho thuê nhà lúc trước.
“Cô à, cháu muốn thuê lại ngôi nhà đó ạ!”
“Rất tiếc nói với con, ngôi nhà đó đã có người thuê rồi”
“Bác Ngô là ai thuê vậy? Có thể thương lượng lại không?”
Bác Ngô lắc đầu: “Người đó bí ẩn lắm, kỳ quặt vô cùng, thuê mà không thấy ở. Một tuần ngày thứ sáu là xuất hiện một lần.”
Tiểu Mễ thấy đúng là không bình thường thiệt.
“Bác Ngô không có số điện thoại người đó sao? Cháu giờ đang không có chỗ ở ạ!”
“Hả? Chả phải cháu đi cùng anh bạn trẻ đẹp trai kia sao?”
“Cháu…”
Thấy Tiểu Mễ ngập ngừng Bác Ngô liền vỗ vai cô cười nói: “Thôi không sao tuổi trẻ giận nhau, vài hôm lại làm lành ấy mà!”
“Lành sao? Bọn cháu…”
“Thôi cứ ở tạm trong nhà bác vài hôm, để bác hỏi người thuê kia có nhượng lại nhà không?”
Tiểu Mễ mừng rỡ ông chầm lấy bà chủ nhà tốt bụng buông lời cảm kích.
“Cháu cảm ơn Bác Ngô nhiều lắm!”
“Ừ để bác dắt con lên căn phòng con trai bác.”
“Ư bác có con trai sao?”
“Ừ, nó đi du lịch vài hôm rồi, cháu yên tâm.”
“Vâng ạ!”
Bác Ngôn dắt Tiểu Mễ lên lầu hai, bước vào một căn phòng khá ngăn nắp, gam màu thanh thuần tạo cho người ở thấy thoải mái vô cùng.
“Bác Ngô ơi! con trai bác đúng là người có lối sống chỉnh chu nhở. Mọi vật trong căn phòng này gọn gàng quá.”
“Ừ, nó mắc bệnh ưa sạch sẽ. Phòng nó con gián còn không có đấy!”
Tiểu Mễ nghe ưa sạch sẽ, thấy có tý gì đó không thoải mái ủa về. Cô nhớ trong tiểu thuyết mình viết, mấy cha nam chính ưa sạch sẽ. Cái nết khó chiều lắm. Mẹ nó ở căn phòng này chắc chả dám ngủ trên long sàn của anh ta.
Bác Ngô rời đi, Tiểu Mễ liền mở tủ áo ra xem. Thường mấy người ưa sạch sẽ thì tủ đồ là nơi cho thấy rõ nết sống của họ.
Quần áo trông tủ sặc sỡ cứ như danh cho ngôi sao diễn viên, ca sĩ vậy.
“Trời đất, mình không hoa mắt chứ! Toàn là đồ đẹp kinh khủng?”