37.
Ra khỏi nghĩa trang, hai người Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ được Lâm lão gia dẫn đến ngôi nhà lớn nằm ở Tây viện.
Đêm qua bọn họ leo tường mà vào, Ngụy Vô Tiện lại sợ chó không dám mở mắt, cho nên hắn cũng không nhìn thấy phong thái diện mạo của tòa đại trạch này. Lúc này nhìn thấy, Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà cảm thán một câu:
“Cái phong cách này… hình như không giống người Cô Tô các ngươi.”
Không sai, người Cô Tô ưa nhẹ nhàng thanh lịch, tinh xảo gọn gàng, kiến trúc luôn lộ ra vẻ thoải mái phiêu dật. Mà mấy gian phòng này thì… một con khổng tước vàng lập tức bay lên trong đầu Ngụy Vô Tiện, khiến hắn không nhịn được mà đen mặt. Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn hắn một cái. Ngụy Vô Tiện giải thích:
“Không sao cả, tự dưng nghĩ đến một tên đang chết thôi. Mấy gian phòng này… rất Lan Lăng Kim thị.”
Lâm lão gia đáp:
“Không sai. Ta không phải người gốc Tô Châu, vốn sinh ra ở Lan Lăng, vừa mới chuyển đến Cô Tô một tháng trước thôi.”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Ngụy Vô Tiện nói: “Thảo nào, vừa thấy ông ta đã muốn đánh rồi.”
Lâm lão gia: “…”
Lam Vong Cơ túm chặt lấy tay Ngụy Vô Tiện. Mấy ngày trước ở trong Tàng Thư Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện hận không thể kể hết tất cả những chuyện hắn trải qua từ nhỏ đến lớn cho y nghe, cho dù là chuyện xấu tràn lan hay phong quang môn hộ, từ việc lớn đi trừ tà bắt quỷ hay việc nhỏ như trộm gà vặt táo… Trong câu chuyện của Ngụy Vô Tiện người được nhắc đến nhiều nhất chính là sư tỷ Giang Yếm Ly tốt nhất thiên hạ nhà hắn, còn người bị mắng đến cực kỳ hung ác chính là Kim Tử Hiên từ nhỏ đã có hôn ước với Giang Yếm Ly.
Ngụy Vô Tiện từng nói, hắn biết sư tỷ thật lòng thích Kim Tử Hiên. Nhưng cái tên Kim Tử Hiên kia lại không biết tốt xấu, được nuông chiều thành tính, không biết bao nhiêu lần trong sáng ngoài tối khiến sư tỷ hắn phải lau nước mắt. Hắn cùng Giang Trừng từng thề, sau này cứ gặp tên này lần nào sẽ đánh lần đó. Bây giờ chạm mặt ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tuy rằng bị gia quy nhà họ Lam bó buộc, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn dùng hết khả năng của mình để khiến Kim Tử Hiên cảm thấy ngột ngạt. Nói đến đây, Ngụy Vô Tiện còn xúc động một phen, nói may mà hắn cùng Lam Vong Cơ tâm đầu ý hợp, y đúng là kiểu người hắn thích, hôn sự này hắn cũng hoàn toàn hài lòng.
Lam Vong Cơ lại trách cứ hắn không biết xấu hổ, nhưng đồng thời trong lòng cũng thầm cảm thấy may mắn.
May mà là ngươi.
38.
Lâm lão gia bị cái vị Ngụy công tử mở miệng ra là muốn đánh người dọa sợ, không ngừng lo lắng đề phòng, thầm nghĩ: Không phải người một nhà, không thể bước vào cùng một cửa. Tổ tiên đúng là không lừa mình, vị Ngụy công tử này tuy ngoài mặt hi hi ha ha không chút nghiêm chỉnh, nhưng bên trong cũng giống hệt cái vị công tử áo tím mặt đen lúc trước, đều là người hung ác, chỉ cần ra tay lập tức muốn lấy mạng người khác. Lâm lão gia không nhịn được mà dịch dịch sát lại phía Lam Vong Cơ một chút, sợ rằng chỉ cần không cẩn thận một chút thì cái mạng nhỏ của mình sẽ mất trên tay vị Ngụy công tử kia. Lâm lão gia cẩn cẩn thận thận đứng một bên, nghe hai vị công tử bắt đầu nói chuyện.
Lam công tử thanh dật xuất trần nói:
“Ngụy Anh.”
Ngụy công tử kiểu người hung ác đáp:
“Lam Trạm, ngươi yên tâm đi. Nếu ngươi lo lắng cho ta, chẳng bằng lo cho tên Kim khổng tước kia. Lần nào ta nhìn thấy hắn thì ta lại có ham muốn mãnh liệt muốn đánh cho hắn tàn phế luôn, nhưng mà đến tận bây giờ còn chưa ra tay là đã nể mặt sư tỷ rồi đấy! Như nếu ngày nào đó tên Kim khổng tước đó không biết điều mà chọc giận ta, đến mười ngươi cũng không ngăn được đâu. Này! Lâm lão gia ông chạy cái gì đấy?”
Lâm lão gia nói:
“Ta vừa nhớ ra trong nhà còn việc chưa xử lý, hai vị công tử không cần bận tâm. Ta sai người hầu trong nhà dẫn hai vị qua đó.”
Hai người chẳng hiểu gì, tùy tiện đi theo một tên gia đinh được sai dẫn bọn họ đến hậu viện, là nơi hôm qua phát hiện ra thi thể. Ngụy Vô Tiện hỏi:
“Tây viện này nhà các ngươi vắng vẻ thật đấy, bình thường có người ở không?”
Gã gia đinh kia nói:
“Có chứ, nghe nói là có một thị nữ ở, mới mất tích gần đây thôi. Nói cũng lạ, những tiếng động kia cũng bắt đầu xuất hiện từ khi đó.
Ngụy Vô Tiện hỏi:
“Tiếng động gì cơ?”
Gã gia đinh đáp:
“Tiếng vật gì đó rơi xuống nước. Mỗi khi đến nửa đêm đều nghe thấy tiếng vật gì đó nặng lắm rơi xuống nước, sau đó bảy ngày thì sẽ có người chết.”
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ liếc nhau một cái, xem ra tà vật đang quấy phá nơi đây chính là oán linh mà thị nữ kia sau khi chết hóa thành. Ngụy Vô Tiện lại hỏi:
“Thị nữ mất tích kia họ tên là gì? Người phương nào?”
Gã gia đinh nói:
“Chỉ biết rằng nàng họ Phương thôi.”
Quỷ vật hại người, hay dùng hai phương pháp. Một là tạo ra ảo ảnh, những người bị nó nhắm tới sẽ bị những thứ này dọa cho sợ mà chết. Thứ hai là phụ thân, quỷ vật bám trên thân người nào đó, đến khi người đó chết thì mới biến đi. Mà tà túy này, lại thích dìm người xuống nước cho đến chết, đoán rằng khi còn sống cũng chết chìm trong cái giếng này, trong lòng không cam tâm, vì vậy mới xuất hiện quấy phá. Chỉ cần tìm được thi thể thì dễ rồi.
Hai người nói ra ý kiến của mình, gã gia đinh kia lập tức báo với Lâm lão gia, bắt đầu sai người tìm thi thể.
39.
Lúc này đang là giữa trưa, dương khí thịnh vượng, mấy người ở đây đều là nam tử huyết khí phương cương, tâm lý sợ thần hãi quỷ cũng giảm đi không ý, khí thế ngất trời mà hành động.
“Các ngươi đang làm gì ở đây vậy?”
Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ quay đầu lại, thấy một vị phu nhân quần áo lộng lẫy đang đứng cách đó không xa, trên mặt đầy vẻ tò mò, hỏi bọn họ. Có người đáp:
“Đang tìm thi thể.”
Vị phu nhân kia hỏi:
“Gần đây nơi này có ma quỷ quấy rầy, mấy hôm tìm thấy thi thể không phải nửa đêm thì cũng là sáng sớm hôm sau, sao lại tìm lúc này?”
Người còn lại nói:
“Hay vị này nói vật đang quấy phá ở đây chính là vong hồn của một thị nữ, chúng nô tài là đang tìm thi thể của thị nữ kia.”
Phu nhân kia đưa mắt nhìn qua, hỏi:
“Hai vị đây là…?”
Lam Vong Cơ hành lễ:
“Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ.”
Ngụy Vô Tiện cũng chào theo:
“Vân Mộng Giang thị Ngụy Vô Tiện.”
Phu nhân kia cũng uyển chuyển đáp lễ lại, nói:
“Hóa ra là hai vị công tử thế gia, lần này phiền hai vị vất vả rồi.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Không vất vả không vất vả.”
Phu nhân kia nhìn nhìn hắn, cười nói:
“Nếu đã vậy, ta đây cũng không dám quấy rầy nữa. Lam công tử, Ngụy công tử, tiểu nữ xin được cáo lui trước.”
Dứt lời, nàng ta thi lễ một cái rồi rời đi. Ngụy Vô Tiện quay đầu lại hỏi:
“Nàng ta là ai?”
Một người đáp:
“Là phu nhân của nhà này, người nhà họ Hứa ở Lan Lăng.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Hóa ra là vậy, thảo nào cũng phô trương… giống hệt vị Lâm lão gia kia.”
Lam Vong Cơ nói:
“Ngụy Anh, không được nói xấu sau lưng người khác.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Nhưng mà Lam Trạm này, nàng đến đây làm gì nhỉ? Chẳng phải tên gia đinh kia nói là bình thường đây là chỗ ở của thị nữ sao? Dựa vào cách hành xử của bọn họ, thứ lỗi cho ta nói thẳng, thật sự không giống với người quan tâm đến cuộc sống của hạ nhân.”
Lam Vong Cơ cũng có chút nghi ngờ, nhưng gia quy không cho phép y nghị luận khi chưa chắc chắn. Ngụy Vô Tiện lại nói tiếp:
“Ta thấy vị Lâm phu nhân kia có chút kỳ lạ. Nói không chừng nàng ta thấy trượng phu của mình đùa bỡn thị nữ, trong lúc tức giận ra lệnh giết thị nữ kia. Kết quả là nàng thị nữ hóa thành lệ quỷ quay về báo thù rửa hận. Hơn nữa, trang dung* của vị Lâm phu nhân kia… quen mắt lắm ấy.”
(*Trang dung:Cách trang điểm, buộc tóc,… nói chung.)
Lam Vong Cơ nói:
“Cùng một phong cách với mấy cỗ thi thể kia.”
Ngụy Vô Tiện nói:
“Các cô nương ở Lan Lăng đều là loại phong cách này, không khác nhiều lắm, oạch… đều phô trương như vậy. Này, Lam Trạm, ngươi đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, Kim phu nhân rất thân với Ngu phu nhân, bà ta thường xuyên đến Liên Hoa Ổ, cho nên ta mới biết.”
Lam Vong Cơ: “…”
Lam Vong Cơ nói:
“Ta đã nói cái gì đâu.”
Ngụy Vô Tiện gãi mũi:
“Vậy cứ coi như ta nghĩ nhiều…”