Cả Thế Giới Chỉ Có Mình Ta Tin Rằng Ta Có Vị Hôn Thê

Chương 11



41.

Sau khi Ngụy Vô Tiện bị Lâm lão gia làm cho tức sắp chết đến nơi mà không hỏi ra được manh mối gì, hai người lại quay sang hỏi Lâm phu nhân, cũng chỉ lấy được câu trả lời na ná giống như đám gia đinh kia nói lúc sáng. Không thể moi ra sự thật từ bên trong Lâm phủ, vậy thì ra ngoài thăm dò.

Ngụy Vô Tiện lôi Lam Vong Cơ ra ngoài, đi tìm quán rượu, gọi mấy vò Thiên Tử Tiếu, túm một tên tiểu nhị lại hỏi chuyện. Tiểu nhị kia đáp:

“Không biết.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Lam Vong Cơ: “…”

Sao lại như thế? Vừa hỏi đến đã nói không biết? Không phải chứ… chưa có tin gì truyền ra ngoài sao?

Tiểu nhị kia nói tiếp:

“Lâm lão gia kia mới chuyển đến đây hơn một tháng, ngoài có tiền cũng chỉ có tiền, nhà cao cửa rộng, không phải chúng tiểu nhân không muốn biết, còn không phải là chưa có cơ hội để thăm dò kỹ sao?”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Thảo nào.”

Lam Vong Cơ hỏi:

“Thảo nào cái gì?”

Ngụy Vô Tiện nhắc lại chuyện cũ:

“Thảo nào họ dám tống hai chúng ta vào ngục.”

Ngụy Vô Tiện đáp:

“Đành phải đến Lan Lăng tra xét thôi…”

Ngụy Vô Tiện hưng phấn nói:

“Đi Lan Lăng? Cả hai chúng ta cùng đi sao Lam nhị ca ca?”

Lam Vong Cơ đáp:

“Ừ…”

Ngụy Vô Tiện vừa nghe thấy y xác nhận hai người cùng nhau đi xa, mặc kệ là đi đâu cũng đều có thể xem như đây là kỷ niệm lần đầu tiên đạo lữ bọn họ cùng nhau đi ngao du, không thèm để ý tiểu nhị vẫn ở bên cạnh, nhào về phía Lam Vong Cơ, giống hệt một con bạch tuộc quấn chặt lấy y mà cọ cọ:

“Đây là lần đầu tiên phu thê chúng ta cùng nhau đi xa, có nên quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ chuẩn bị một chút không? Tuy Lan Lăng cách Cô Tô cũng không xa lắm, nhưng hai ta cũng không thể cứ như vậy mà đi được nhỉ?! Chuyến này chắc phải đi mất mấy ngày rồi.”

Lam Vong Cơ: “…”

Lam Vong Cơ thử mấy lần cũng không thể lôi Ngụy Vô Tiện đang bám dính trên người mình xuống, dứt khoát từ bỏ. Trước mặt nhiều người như vậy mà Ngụy Vô Tiện lại hành động thân mật tình cảm thế làm cho vành tai của Lam Vong Cơ đỏ lên. Y gượng gạo nâng chén, uống một ngụm trà, nói:

“Ngụy Anh, lần này chúng ta ngự kiếm mà đi, nếu mọi chuyện thuận lợi thì không đầy một ngày là về được rồi.”

Ngụy Vô Tiện quẹt miệng, nói:

“Lam nhị ca ca, sao ngươi lại không hiểu phong tình vậy chứ?”

Lam Vong Cơ nhìn hắn, còn nghiêm túc nói:

“Giải quyết việc này trước đã. Sau này chỉ cần ngươi muốn, dù là đi đâu ta cũng đưa ngươi đi.”

Ngụy Vô Tiện cười nói:

“Ha ha ha ha ha ta đùa với ngươi thôi mà Lam nhị ca ca. Đương nhiên là chuyện Lâm phủ quan trọng hơn rồi, sau này chúng ta thiếu gì thời gian đi ngao du sơn thủy cùng nhau đâu! Không vội, cứ từ từ!”

42.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ trở về Lâm phủ, vì đề phòng tà túy gây rối trong lúc bọn họ không ở đây, hai người hạ một cấm chế đơn giản ở Tây viện rồi mới nhanh chóng xuất phát lên đường. Cả hai ngự kiếm một đêm, sáng ngày hôm sau đã tới Lan Lăng rồi.

Tuy Lâm gia xuất thân con buôn, Lâm lão gia lại là người… một câu khó nói hết, nhưng con đường kinh doanh có thể xem như thuận buồm xuôi gió, tay trắng dựng nên cơ đồ, đạt được thành tựu lớn đến mức này, Ngụy Vô Tiện cũng không thể không tán thưởng vài câu. Lam Vong Cơ còn chưa kịp đến bái kiến Lan Lăng Kim thị như dự định đã bị Ngụy Vô Tiện kéo vào một quán cơm. Ngụy Vô Tiện nói:

“Lam Trạm, ngươi cứ nghe ta đi, vào đây chắc chắn thu hoạch lớn hơn ngươi đi đến nhà con Kim khổng tước kia. Người nhà họ ai nấy cũng mắt cao hơn đầu, không quan tâm đến những việc trong dân gian này đâu.”

Đối với phương pháp trẻ con này của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ vẫn có chút nghi ngờ, y nói:

“Nhưng hôm qua chúng ta có hỏi được gì đâu.”

Ngụy Vô Tiện phản bác:

“Đó là vì Lâm gia bọn họ mới đến Cô Tô ít ngày. Ta nói cho ngươi nghe này, Lâm gia cũng có thể coi như phú hộ ở Lan Lăng này, thích buôn chuyện là bản tính của con người rồi, càng đào sâu càng hứng thú, hỏi thăm mấy chỗ này chắc chắn có thu hoạch, không sai đâu!”

Nói xong lập tức kêu một bàn đồ ăn cay, cũng không sợ mới sáng ra ăn như vậy sẽ đau dạ dày. Ngoại trừ hai đĩa rau xanh loại gì gì đó gọi cho Lam Vong Cơ, tất cả còn lại đều đỏ rực một màu, chỉ cần nhìn thôi cũng biết nó cay đến mức tê lưỡi.

Lam Vong Cơ: “…”

Lam Vong Cơ nói: “Ngươi… Thân thể…”

Nói chuyện dây dưa lề mề như vậy đúng là không hề quy phạm chút nào, có thể thấy Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện ăn uống như vậy, không nhịn được nữa mới muốn hỏi hắn. Ngụy Vô Tiện nói:

“Sao thế? Ngươi không hiểu đâu Lam Trạm, ăn cơm phải ăn như thế này mới sướng mồm.”

Lam Vong Cơ nói:

“Nhưng bây giờ mới sáng sớm.”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Sáng sớm thì sao, nửa đêm ta cũng ăn như thế này.”

Lam Vong Cơ cũng không nói tiếp, thầm nghĩ sau này nhất định phải quản tốt ba bữa một ngày của Ngụy Vô Tiện… Ít nhất là buổi sáng không thể ăn uống vô độ như thế này. Ngụy Vô Tiện vẫn không biết Lam Vong Cơ đang suy tính gì trong đầu, mới sáng ngày ra hắn đã vừa rượu vừa thịt, cay xè xè béo ngầy ngậy, khiến cho tất cả mọi người trong tiệm cơm đều phải ghé mắt mà trông.

43.

Ngụy Vô Tiện gắp một đũa thức ăn to, chậm rãi nhai nhai, nhai một lúc lâu thì ngừng lại, ngẩn người trong chốc lát, sau đó lại gắp thêm một mồm đồ ăn đầy nữa, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ. Lam Vong Cơ thấy thế, hỏi:

“Sao vậy?”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Mấy món này… ngon thật đấy.”

Lam Vong Cơ chỉ nghĩ đơn giản rằng Ngụy Vô Tiện đang đắm chìm trong đồ ăn, vậy nên nhắc:

“Không được rượu chè buông thả, ăn uống quá độ…”

Ngụy Vô Tiện cười nói:

“Không phải không phải, ngươi hiểu nhầm rồi Lam Trạm. Ý ta là, hương vị của mấy món ăn này giống hệt như mấy món mà người hầu nhà Lâm lão gia nấu á.”

Tuy rằng Ngụy Vô Tiện nhìn Lâm lão gia không vừa mắt, nhưng đồ cay nhà ông ta lại vô cùng hợp khẩu vị của hắn. Cũng không biết nhà họ dùng gia vị gì, mùi thơm cực kỳ, không hề cháy miệng, Ngụy Vô Tiện chỉ ăn một lần vậy mà nhớ đến tận bây giờ. Một người ngồi ăn bên cạnh nghe thấy vậy cũng nói với sang:

“Không phải đều là người Lâm gia nấu sao? Ngạc nhiên vậy làm gì?”

Ngụy Vô Tiện hỏi lại:

“Lâm gia?”

Người kia đáp:

“Đây không phải là tiệm cơm do Lâm gia mở sao?”

Ngụy Vô Tiện vừa mừng vừa sợ, hỏi:

“Có phải là cái vị Lâm lão gia mà cả một nhà từ trên xuống dưới đều ăn mặc trang điểm lộng lẫy, tướng mạo thì không bàn đến, nhưng lá gan rất nhỏ, rụt rụt rè rè, lúc nào cũng giống như người bị thận hư* phải không?”

(*Chứng thận hư: bị bệnh về thận, gọi là thủy lũng, nằm trong chứng “cổ” nan y tứ chứng của đông y “phong, lao, cổ, lại”. Người bị bệnh này sắc mặt thường trắng bệch, sức yếu hay mệt mỏi, do thiếu khí nên hay hụt hơi, biếng nói, tự ra mồ hôi, suy tinh, liệt dương, giảm ham muốn tình dục do sinh hoạt không quá độ.)

Lam Vong Cơ: “…”

Người nọ: “…”

Người kia có chút hối hận, tự dưng lại lắm mồm làm gì, người này đến tìm Lâm lão gia không phải là để báo thù đấy chứ?! Thù sâu oán nặng đến mức nào mới có thể hình dung người ta thành như vậy?! Có thể nói trong giới kinh thương Lâm lão gia là người có máu mặt, ở Lan Lăng này nếu như không tính đến Kim gia thì ông ta đúng là nhân vật lớn số một số hai. Đừng nhìn khuôn mặt lúc nào cũng cười ha hả của ông ta mà bắt hình dong, nụ cười đó có giấu đao bên trong đấy. Chỉ cần nhíu mày nheo mắt một cái cũng mang đến khí thế áp người. Những người dân hèn mọn như bọn họ mỗi lần thấy đều phải hành lễ. Tại sao đến miệng người này lại trở dáng vẻ… kinh khủng như vậy?

Ngụy Vô Tiện thấy người kia do dự không đáp thì cũng chẳng giận, chỉ cười hì hì nói:

“Hai chúng ta từ Cô Tô đến, có ghé qua thăm một người họ Lâm, nếm qua đồ ăn nhà người ta rồi, cho nên mới nghi ngờ.”

Nói xong còn lén ném cho Lam Vong Cơ một cái nháy mắt. Lam Vong Cơ cũng không còn gì để nói về cái loại vận khí chó đớp phải ruồi này của Ngụy Vô Tiện. Hắn chỉ tùy tiện tìm một tiệm cơm để ăn sáng thôi mà cũng có thể tìm đúng tiệm mà Lâm gia mở. Cái miệng của người nọ bình thường cũng thích buôn chuyện bát quái, khuôn mặt tươi cười của Ngụy Vô Tiện lại đặc biệt khiến người khác có hảo cảm, vậy nên gã lập tức yên lòng, bắt đầu mở máy hát:

“Ta đã nói mà! Lâm lão gia dọn đến Cô Tô ở thật. Tiệm cơm này cũng là do Lâm lão gia mở, không chỉ có một, mà nhiều tiệm khác, cũng là của nhà họ Lâm.”

Ngụy Vô Tiện vẻ mặt ghét bỏ, thăm dò:

“Ở Lan Lăng ông ta lợi hại vậy sao?”

Người kia đáp:

“Còn không phải sao? Nhà ông ta nhiều tiền lắm! Cực kỳ nhiều tiền! Ở Lan Lăng chính là có tiền mua tiên cũng được ngươi không biết sao?”

Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Lan Lăng có tiền mua tiên cũng được, tại sao ông ta lại phải đến nơi phong nhã như Cô Tô làm gì?”

Người kia cúi đầu xuống, ra vẻ thần bí nói:

“Chuyện này ngươi không biết đâu. Lâm lão gia ấy à…”

44.

Ngụy Vô Tiện không thèm để ý đến manh mối vụ án nữa, chỉ chăm chăm hỏi người kia:

“Vậy nên, không phải Lâm lão gia trêu ghẹo thị nữ họ Phương, mà nàng ta vốn là… nguyên phối* của ông ấy?”

(*Nguyên phối: vợ cả, người vợ đầu tiên kết tóc se duyên)

“Ôi trời ngươi nói nhỏ một chút!”

Người kia muốn đưa tay lên che miệng Ngụy Vô Tiện lại, bị Lam Vong Cơ trừng một cái thì lập tức rút tay về. Ngụy Vô Tiện hạ bớt giọng xuống, nói:

“Thê tử kết nghĩa tào khang mà cũng có thể ruồng bỏ vậy sao!”

Người kia nói:

“Luật nào quy định điều này? Ai cũng biết rõ trong lòng nhưng có mấy người thực sự làm theo? Có tiền rồi còn không được phép tìm một lão bà xinh đẹp trẻ trung hơn về hầu hạ sao?”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Nhưng mà…”

Người kia nói:

“Nhưng nhị cái gì, đây là cái chuyện mái nhà hở gặp mưa đêm ắt sẽ dột thôi. Gia đình của vị Lâm phu nhân nguyên phối kia cũng phá sản rồi. Nhưng mà Lâm lão gia nhân từ, giữ nàng ở lại làm thị nữ ma ma.”

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc.

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên thật sự.

Đó đó đó… đó mà là nhân từ à?

Người nọ nói tiếp:

“Sau đó ông ta lại cưới tiểu thư của Hứa gia, nhà cũng giàu lắm, có con có cái, đời này không lo ăn không lo mặc. Chẳng qua nghe nói đất Cô Tô địa linh nhân kiệt, cho nên mới chuyển đến đó dưỡng già thôi.”

Mà vị Lâm phu nhân tục phối kia, cũng vì ghen ghét nguyên phối, nhìn nàng ngứa mắt, cho nên lợi dụng đêm khuya gió lớn giết người bịt miệng. Nguyên phối không cam lòng, cho nên mới hóa thành oán linh, bám theo quấy phá. Hai người ra khỏi tiệm cơm, không ở lại lâu, thẳng đường quay về Cô Tô, nói toàn bộ sự việc cho Lâm lão gia biết.

Lâm lão gia nghe xong thì thản nhiên nói:

“Nếu đã biết rõ chân tướng thì nhanh chóng tiêu diệt đi thôi.”

Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Phu nhân nhà ông không cần đến quan phủ để người ta tra hỏi một chút sao?”

Lâm lão gia nói:

“Đút chút tiền là được, tránh phiền phức.”

Ngụy Vô Tiện:

“Ồ…”

Hắn túm lấy Lam Vong Cơ, kéo y rời đi. Oán linh kia cũng không khó tiêu diệt, giao cho môn sinh của Lam gia xử lý là được. Lam Vong Cơ biết tâm tình Ngụy Vô Tiện không tốt, cũng không nói nhiều, ôm lấy hắn nhảy lên Tị Trần, muốn quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nhưng Ngụy Vô Tiện lại nói:

“Lam Trạm… ta chưa muốn về?”

Lam Vong Cơ nhìn sắc trời, cũng sắp đến giờ Hợi rồi, hỏi lại hắn:

“Chưa muốn về sao?”

Ngụy Vô Tiện đáp:

“Ừ, chơi thêm một ngày nữa được không.”

Nói là ở lại đi chơi, nhưng Ngụy Vô Tiện lại đi tìm một khách điếm, sau đó lôi Lam Vong Cơ vào. Vừa đóng của phòng, hắn lập tức túm lấy cổ áo của Lam Vong Cơ, hung dữ hỏi:

“Lam! Vong! Cơ! Ta hỏi ngươi, nhà các ngươi dù có phát tài cũng không cho phép người trong nhà tam thê tứ thiếp có phải không?”

Lam Vong Cơ thấy hắn nói vậy thì hiểu ra hắn đang bực bội cái gì, vậy nên dứt khoát đáp:

“Không cho phép…”

Ngụy Vô Tiện lại hỏi:

“Vậy giàu có cũng không được hưu thê phải không?”

Lam Vong Cơ đáp: “Không được.”

Ngụy Vô Tiện lại hỏi tiếp:

“Vậy nói cách khác, chỉ có thể cưới một người vào cửa phải không?”

Lam Vong Cơ gật đầu. Ngụy Vô Tiện nhắm mắt lại, một lúc lâu sau lại mở bừng mắt ra, bắt đầu lôi lôi kéo kéo cởi quần áo y, vừa cởi vừa nói:

“Hai chúng ta lăn giường đi!”

Lam Vong Cơ: “???”

Ngụy Vô Tiện dứt khoát nói:

“Đề phòng đêm dài lắm mộng, cứ gạo nấu thành cơm cho yên tâm.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.