77.
Tiểu sư đệ ngồi xổm lâu, tê hết cả chân, cho nên đổi sang một tư thế khác, ánh mắt chuyển sang Lam Vong Cơ đang đứng bên cạnh, hỏi:
“Đại sư huynh, huynh lừa đâu từ đâu về một vị công tử xinh đẹp mức này vậy? Mang về để lần sau làm con Kim khổng tước kia tức chết sao?”
Mọi người đều biết, thứ đáng giá duy nhất trên người Kim Tử Hiên chính là khuôn mặt đứng thứ ba trên bảng xếp hạng thế gia công tử kia. Các sư huynh đệ của Liên Hoa Ổ rất không phục, mặc kệ bên ngoài, tự mình đẩy Kim Tử Hiên xuống hàng thứ năm. Đương nhiên, tự mình làm thì cũng chỉ là tự mình làm, địa vị khuôn mặt của Kim Tử Hiên vẫn không thể bị lay động. Mỗi lần Kim phu nhân dẫn Kim Tử Hiên đến Vân Mộng, mấy huynh đệ bọn họ đều tìm đủ mọi cách khiến tên kia tức chết đi được. Bây giờ cuối cùng cũng tìm được người có thể đánh bại khuôn mặt của tên kia, tiểu sư đệ cực kỳ hưng phấn.
Ngụy Vô Tiện đập bộp lên đầu tiểu sư đệ một cái, nói:
“Sao lại là ta lừa y mà không phải là y lừa ta?!”
Nói xong còn cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó tay phải nắm lại thành quyền đấm vào lòng bàn tay trái, cuối cùng cũng bừng tỉnh đại ngộ:
“Hóa ra ta mới là người bị lừa!”
Khi còn bé thì Lam Vong Cơ cố chấp ôm chặt lấy hắn đòi lập “hôn ước”, đến khi lớn lên lại bị Lam Vong Cơ dùng một tờ hôn ước giả dụ dỗ thân mật mấy tháng, cuối cùng giả biến thành thật. Nói đi nói lại thì cũng chỉ dùng một tờ giấy thôi đã đem thủ tịch đại đệ tử của Vân Mộng Giang thị là hắn lừa đến Cô Tô?!
Ngụy Vô Tiện âm thầm liếc Lam Vong Cơ một cái, nghĩ lại ngày mà hai người động phòng sớm, nghĩ trong lòng: người này vừa có thực lực vừa có tâm cơ, ta gả cho y như vậy, chẳng phải là cả đời đừng mong lật người nổi sao?!
Lam Vong Cơ nhận được cái liếc mắt của hắn, quay người nhìn sang, dường như hiểu được trong lòng Ngụy Vô Tiện nghĩ cái gì, khóe miệng cong lên một chút, gần như không thể nhận ra.
Quên đi quên đi, quản nhiều như vậy là cái gì?! Có tiểu mỹ nhân bầu bạn bên cạnh còn chưa thấy đủ?! Ngụy Vô Tiện rất không có cốt khí mà sa vào trong sự dịu dàng kia, khuất phục trước mĩ sắc, cái gì lừa hay không lừa, ai là người bị lừa… đều đêm vứt hết ra sau đầu.
Giang Trừng đã quen rồi, cũng lười quản, im lặng quay đầu nhìn góc tưởng bám đầy rêu xanh. Tuy Lục sư đệ tuổi còn nhỏ, nhưng cũng nhận ra không khí lúc này có cái gì đó sai sai. Nhìn kiểu gì cũng thấy đại sư huynh và vị công tử xinh đẹp kia đứng cạnh nhau rất không vừa mắt, vậy nên đặc biệt tự giác chắn trước mặt Ngụy Vô Tiện, ngăn cách hai người, cảnh giác nói:
“Ngươi muốn làm gì?! Tránh xa đại sư huynh nhà ta ra một chút!”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Lam Vong Cơ: “…”
Giang Trừng: “Ha ha ha ha ha! Lục sư đệ, làm tốt lắm.”
78.
Trên đường mấy người đi về phòng, tiểu sư đệ đi giữa Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, tay phải túm Ngụy Vô Tiện, tay trái cản Lam Vong Cơ, đề phòng y giống hệt như Lam Khải Nhân đề phòng Ngụy Vô Tiện, vô cùng cẩn thận, chỉ sợ mình sơ sẩy một chút thôi đối phương sẽ nhân lúc vắng vẻ mà lẻn vào.
Lam Vong Cơ: “…”
Ngụy Vô Tiện nghĩ, chắc là Giang Phong Miên sau khi về, thấy mấy con khỉ nhỏ này biết tin hôn ước giữa sư tỷ và con Kim khổng tước kia đã được giải trừ thì vô cùng phấn kích, cho nên mới không nhẫn tâm nói việc ông không cẩn thận đền một cái đại sư huynh ra ngoài cho bọn chúng nghe. Hắn dần cảm thấy đau đầu nhức óc, nhìn dáng vẻ như gà mẹ che chở con của lục sư đệ, đột nhiên hắn hiểu ra tâm trang lúc ấy của Giang Phong Miên, cho nên cũng nhịn xuống mà không nói cho con khỉ nhỏ kia biết, đại sư huynh của đệ đã bị người ta lừa đi rồi, đề phòng cũng vô ích.
Phòng đầu tiên mà mấy người đi đến là phòng của Giang Trừng, Giang Trừng nói lời từ biệt.
Rồi sau đó là đến phòng của Ngụy Vô Tiện. Tiểu sư đệ đứng chắn ở cửa, nói:
“Ngươi không thể vào được!”
Lam Vong Cơ: “…”
Trong lòng Ngụy Vô Tiện thấy buồn cười, cũng có chút ngạc nhiêu, Lục sư đệ thế mà lại không sợ Lam Vong Cơ. Hắn cúi đầu nhìn xuống, lại thấy hai chân Lục sư đệ đang run lên cầm cập.
Ngụy Vô Tiện: “Phụt… ha ha ha ha ha!”
Tiểu sư đệ tủi thân đến mức sắp khóc đến nơi rồi:
“Sư huynh!”
Ngụy Vô Tiện cười đến gập cả người lại, bám vào khung cửa, nói:
“Ha ha ha ha ha… sư đệ, chân đệ ha ha ha ha… Chân đệ đang run kìa!”
Tiểu sư đệ cắn chặt răng, nước mắt rưng rưng chuẩn bị khóc rống lên. Ngụy Vô Tiện có nhịn cười, dỗ dành:
“Được rồi, không cười nữa là được chứ gì, cũng muộn rồi, đệ mau mau về ngủ đi.”
Tiểu sư đệ do do dự dự, mặc dù sợ lắm rồi, nhưng vẫn hung hăng trừng mắt lườm Lam Vong Cơ đang muốn vào phòng một cái. Ngụy Vô Tiện bất đắc dĩ nói:
“Yên tâm đi, đệ đã thấy ai đánh thắng được đại sư huynh của đệ chưa?”
Tiểu sư đệ cẩn thận nhớ lại, hình như đúng là chưa từng thấy đại sư huynh bại trận bao giờ. Công tử áo trắng kia nhìn qua nhã nhã nhặn nhặn, đúng là khó mà đánh lại được đại sư huynh nhà mình. Ngụy Vô Tiện lập tức tranh thủ rèn sắt khi còn nóng:
“Dạng người như y ta một đấm đánh gục mười tên.”
Tiểu sư đệ lúc này mới chậm rãi buông khung cửa ra, nghe lời đại sư huynh, cẩn thận bước đi từng bước. Lam Vong Cơ gặp qua nhiều khó khăn gian khổ, cuối cùng cũng vào được phòng, y hỏi:
“Một đấm đánh gục mười tên?”
Ngụy Vô Tiện nhào đến ôm chặt lấy y:
“Lam Nhị ca ca ta sai rồi!”
79.
Hai người mặc nguyên quần áo như vậy mà lên giường đi ngủ, từ đầu đến cuối Lam Vong Cơ vẫn duy trì tư thế ngủ bình tĩnh đặc thù của Lam thị, chỉ có Ngụy Vô Tiện là rất không ngoan ngoãn, lăn qua lăn lại muốn lăn vào trong lòng y.
Lam Vong Cơ vươn tay sang giữ Ngụy Vô Tiện lại, nói:
“Ngủ đi.”
Ngụy Vô Tiện né khỏi cái tay của y, lăn lộn vào vòng, cuối cùng vẫn lăn thẳng vào trong lòng Lam Vong Cơ, dùng đầu cọ cọ ngực y, làm nũng:
“Lam Trạm, sau lần đó chúng ta cũng không chung giường chung gối lần nào nữa thì phải?”
Lam Vong Cơ từ từ nhắm mắt lại, không để ý đến hắn. Ngụy Vô Tiện lại thổi một hơi vào vành tai đã đỏ bừng trước mặt mình, gọi:
“Lam Nhị ca ca?”
Lam Vong Cơ xoay người sang ôm lấy hắn, bằng không người này lại tiếp tục giở trò, nói:
“Ngày mai còn phải đi gặp Giang tông chủ cùng sư tỷ của ngươi đấy!”
Ngụy Vô Tiện cười nói:
“Nói vậy cũng không đúng lắm.”
Lam Vong Cơ nhìn hắn, có chút khó hiểu. Ngụy Vô Tiện lập tức bắn một tràng liên thanh:
“Hôm nay ngươi cũng thấy tiểu sư đệ của ta rồi đấy, nhìn thấy thái độ của hắn chưa, mấy đứa còn lại cũng không khác là bao đâu. Ta rút lại lời lúc trước từng nói, chúc mừng ngươi nha Lam Trạm, ngày mai ngươi không chỉ phải gặp Giang thúc thúc cùng sư tỷ, mà còn phải đối mặt với mấy tiểu cữu tử* khó chơi đấy. Ta nói trước cho ngươi biết, Liên Hoa Ổ chúng ta đặc biệt bao che khuyết điểm của người nhà, nếu như bọn họ phát hiện ra ta bị ngươi lừa đi mất rồi thì chắc chắn sẽ tìm cách gây khó dễ.”
(*Tiểu cữu tử: em vợ.)
Lam Vong Cơ hỏi lại:
“Mấy…?”
Ngụy Vô Tiện gật đầu, vỗ vỗ lưng Lam Vong Cơ, kết luận:
“Cho nên ta mới nói đấy, Lam Trạm ngươi… lần này đến thăm nhà đúng là xui xẻo.”
Lam Vong Cơ: “…”
80.
Sự thật đã chứng mình, không có đen đủi nhất, mà chỉ có đen đủi hơn.
Chưa tính đến chuyện động phòng trước, tốt xấu gì cũng là tự mình làm đi. Thế nhưng để gia trưởng trong nhà tự mình bắt quả tang cả hai đang chung chăn chung gối thân thân mật mật thì đúng là không có gì để nói.
Thiếu niên mới sáng ra đã nhiệt tình là chuyện hết sức bình thường, mà tỷ tỷ tốt nhất thiên hạ tính toán ngày hai đệ đệ trở về cho nên đến dọn dẹp phòng trước cũng là hết sức bình thường. Nhưng nếu hai chuyện này đâm phải nhau thì chẳng ai dám nói trước đó là bình thường hay không bình thường.
Lúc Giang Yếm Ly đến phòng của Ngụy Vô Tiện, nghĩ rằng hai đệ đệ của nàng cũng lâu rồi không ở nhà, tuy rằng hạ nhân thường xuyên quét dọn, nhưng sợ rằng cũng có sơ suất. Cho nên nàng mới tự mình đến nhìn qua một chút. Đường nàng đi ngược lại với đường quà đoàn người đêm qua đi, cho nên đến phòng của Ngụy Vô Tiện trước, rồi mới đến phòng của Giang Trừng. Nàng vừa đầy cửa ra…
“Lam Nhị ca ca, ngươi nhẹ một chút…”
Tuy rằng chỉ là một nụ hôn thôi, nhưng mà…
“A Tiện…?!”
Kế hoạch vốn là sáng ngày hôm sau gọn gàng sáng láng, nhân mô cẩu dạng* mà bước vào từ cửa lớn, không ngờ còn chưa kịp chuồn ra khỏi phòng đã bị sư tỷ tóm được, lại còn trong tình cảnh…
(*Nhân mô cẩu dạng: dạng chó hình người, một thành ngữ nôm na là chỉ hành vi và vẻ ngoài thoạt nhìn rất phong độ, quang minh chính đại, nhưng thật ra nội tâm hèn hạ, nhát chết.)
Ngụy Vô Tiện vẫn giữ nguyên tư thế nằm trong ngực Lam Vong Cơ, tay thì vòng lên ôm lấy cổ đối phương, biểu tình vô cùng ngay thẳng, nói:
“Sư tỷ, tỷ nghe đệ giải thích đã.”
Đúng lúc này, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Nhanh lên! Không thì tên tiểu bạch kiểm* đang có ý định lừa đại sư huynh kia chạy mất đấy!”
(*Tiểu bạch kiểm: ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm.)
“Cầm bao tải chưa?”
“Cầm rồi”
“Tốt! Tí nữa trùm lên đầu hắn sau đó ra sức mà đánh!”
Ngụy Vô Tiện: “…”
Lam Vong Cơ: “…”
Giang Yếm Ly: “…”
Đến lúc này rồi mà Ngụy Vô Tiện vẫn còn có tâm tư nghĩ lung tung: Mấy tên tiểu tử ngốc này không biết đường cầm bao tải im lặng thần không biết quỷ không hay trùm lên đầu người ta rồi đánh sao? Nói ra thì có tác dụng gì nữa chứ? Đúng là đang còn non và xanh lắm, chưa tiếp thu nổi tinh hoa của ta và Giang Trừng.