Cả Thế Giới Chỉ Có Mình Ta Tin Rằng Ta Có Vị Hôn Thê

Chương 19



73.

Trời chiều đã dần ngả về đêm, gió thổi qua làm mặt hồ lăn tăn gợn sóng, mang theo mùi hoa sen nhàn nhạt quanh quẩn đâu đây, cũng khiến cho chiếc thuyền nhỏ vốn đang vội vàng lại trôi nhanh thêm một chút.

Gió mang theo hơi nước có chút lạnh, bàn tay mà Ngụy Vô Tiện đang nắm chặt lại nóng vô cùng, còn phủ một tầng mồ hôi mỏng nữa. Ngụy Vô Tiện quay sang trấn an:

“Lam Trạm, không sao đâu, ngươi đừng căng thẳng mà…”

Lam Vong Cơ gật đầu, tay lại siết chặt hơn. Ngụy Vô Tiện nói tiếp:

“Ta còn căng thẳng hơn ngươi đấy.”

Lam Vong Cơ: “…”

Lúc này y mới nhận ra, không chỉ mình y mà tay Ngụy Vô Tiện cũng siết thật chặt, dùng sức không kém y chút nào. Khuôn mặt tuấn lãng cũng căng ra, mắt nhìn chằm chằm về hướng Liên Hoa Ổ. Y cũng không biết phải an ủi người khác ra sao, chỉ giơ cánh tay còn rảnh rỗi của mình lên xoa xoa mái tóc rối bời trong làn gió. Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn y, híp mắt lại dụi dụi đầu vào lòng bàn tay ấm áp kia, nét mặt cũng buông lỏng đôi chút.

Giang Trừng: “…”

Giang Trừng nói:

“Hai người các ngươi đủ rồi đấy! Thu liễm lại một chút thì chết người à?!”

Ngụy Vô Tiện dựa vào người Lam Vong Cơ, giơ ngón trỏ ra lắc lắc, hắn nói:

“Giang Trừng, người không hiểu loại tâm trạng này đâu.”

Lam Vong Cơ đứng phía sau hắn lại còn trịnh trọng gật đầu một cái.

Giang Trừng hỏi:

“Ta không hiểu cái gì cơ?”

Ngụy Vô Tiện cảm thán:

“Cũng khó trách…”

Giang Trừng: “…”

Ngụy Vô Tiện đứng thẳng dậy, vươn tay ra vỗ vỗ lên vai Giang Trừng hai cái thật mạnh, dùng giọng nói của người từng trải nói ra một câu ý nghĩa sâu xa:

“Chờ sau này khi nào ngươi tìm được đạo lữ thì mới có thể hiểu được cảm nhận của sư huynh lúc này.”

Giang Trừng cắn răng nói:

“Cút…”

74.

Hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ ban ngày nghe giảng, nghe giảng xong thì đến từ đường quỳ, đáng lẽ ra ban đêm cũng phải quỳ. Nhưng cũng may Ngụy Vô Tiện đến tìm Lam Khải Nhân, không biết là trước mặt lão nhân gia ngọt ngào lảm nhảm cái gì, sau đó bị Lam Khải Nhân ném ra khỏi phòng, nhưng lại lấy được câu đồng ý rằng ban đêm không phải quỳ nữa.

Hai người quỳ ở từ đường mấy tháng, khóa học năm nay cũng xong. Nhóm đệ tử thế gia bịn rịn nói lời từ biệt, lần này ngay cả Nhiếp Hoài Tang cũng thoát khỏi bể khổ, nước mắt ngắn nước mắt dài bị đại ca của mình ngự kiếm xách đi.

Bởi vì hôn ước đã định, hiền tế Lam Vong Cơ này sớm muộn cũng phải đến thăm hỏi Liên Hoa Ổ một lần. Cho nên tranh thủ cơ hội lần nghe giảng này kết thúc, chuẩn bị lên đường đi Vân Mộng cùng Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng.

Chúng hồ bằng cẩu hữu lưu luyến không rời, lúc khóa giảng kết thúc bất chấp nỗi sợ hãi Lam Vong Cơ mà chạy đến vây quanh Ngụy Vô Tiện nói lời từ biệt. Có người kéo Ngụy Vô Tiện sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

“Ngụy huynh, tại sao khóa học kết thúc rồi mà Lam Vong Cơ vẫn níu chặt lấy huynh không chịu buông tha vậy?”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Không phải Lam Trạm níu chặt lấy ta, lần này y vốn là muốn đi Vân Mộng.”

Người kia ngạc nhiên nói:

“Đi Vân Mộng?! Đi Vân Mộng làm gì?!”

Ngụy Vô Tiện úp úp mở mở:

“Cầu hôn? Không phải, vẫn còn quá sớm… À, đi gặp thông gia đi.”

Người nọ lại hỏi:

“Gặp thông gia?! Lam Vong Cơ đính hôn cùng vị cô nương nào của Vân Mộng các huynh sao?! Ai đấy?! Là tiên tử nhà ai vậy?!”

Vị “tiên tử” Ngụy Vô Tiện nói:

“Là ta.”

Người nọ:

“Ngụy huynh, huynh đừng chọc ta cười nữa.”

Ngụy Vô Tiện nghiêm túc nói:

“Là ta thật mà.”

Người nọ: “…”

Ánh mắt Ngụy Vô Tiện thâm sâu, nhìn chằm chằm người kia, nói tiếp:

“Ngươi dám gọi ta là vị tiên tử nào đó, ta nhớ kỹ ngươi.”

Người nọ nói:

“Ngụy huynh, làm phiền rồi! A cha tới đón ta về, cáo từ!”

Ngụy Vô Tiện đứng đó cười đến gập cả lưng, vị huynh đài này hôm qua còn nói với bọn hắn, phụ thân công việc bề bộn, bảo cậu ta tự mình lăn về đi…

75.

Gặp gia trưởng là một chuyện không thể qua loa. Đầu tiên là phải chọn thời gian cho phù hợp. Đi quá muộn thì có vẻ không đủ kính trọng, không đủ thành ý. Mà đến sớm quá là sợ làm phiền nhà người ta nghỉ ngơi. Mấy người Ngụy Vô Tiện lại không gặp may, trên đường trắc trở, lúc đến Vân Mộng trời cũng đã ngả về chiều muộn.

Giang Trừng vừa đạp chân lên bờ đã bị Ngụy Vô Tiện túm lại.

Giang Trừng: “…”

Giang Trừng không cam tâm, muốn lên bờ lần nữa, nhưng vẫn bị túm lại. Giang Trừng quay phắt lại nhìn, thấy Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu với mình.

Giang Trừng cười lạnh nói:

“Ngụy Vô Tiện, ngươi cũng có ngày này!”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Giang Trừng, à không… sư đệ, Giang thiếu tông chủ, giúp ta lần này đi.”

Giang Trừng quay người lại, đưa lưng về phía hắn, nói:

“Đừng mơ.”

Ngụy Vô Tiện nén đau thương, nói:

“Giang Trừng, nếu như ngươi đồng ý giúp ta, vậy thì… một tháng này ta sẽ không tranh xương sườn với ngươi nữa.”

Giang Trừng nghe đến đây thì vành tai giật giật, nhưng vẫn cố nhịn, không đồng ý.

Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ, dáng vẻ lung lay sắp đổ đến nơi, toàn thân suy sụp đến mức đứng cũng không nổi. Hắn khẽ căn môi, nói:

“Hai… Hai tháng, hai tháng là được chứ gì!”

Giang Trừng cũng có vẻ cực kỳ miễn cưỡng mới gật đầu, đồng ý.

Ngụy Vô Tiện giống như bị mất hết sức lực, xụi lơ trong lòng Lam Vong Cơ, buồn bã nói:

“Lam Trạm! Lam Trạm Lam Trạm Lam Trạm!”

Lam Vong Cơ đỡ lấy hắn, nói:

“Ta đây.”

Ngụy Vô Tiện khóc không ra nước mắt, nói:

“Thịt của ta đó! Đằng đẵng hai tháng thịt đó! Sau hai tháng này ta sẽ gầy đến mức nào đây?!! Ngươi ôm ta cũng sẽ không thấy mềm mềm êm êm nữa!!!”

Lam Vong Cơ im lặng mà vuốt ve lưng hắn. Lần này y đúng là bị kỹ thuật diễn khoa trương của tấm lưng này làm cho không nói nên lời.

Giang Trừng tuyệt tình nói:

“Không sao, ngó sen ta cũng sẽ cố gắng không để lại cho ngươi thật ít.”

Ngụy Vô Tiện: “…”

Ngụy Vô Tiện nói:

“Giang Trừng, ngươi người này… tàn nhẫn thế.”

Giang Trừng thấy nét mặt không muốn sống nữa của Ngụy Vô Tiện thì cực kỳ đắc ý, tâm trạng vui vẻ, không thèm để ý đến hắn nữa.

Lam Vong Cơ im lặng một lúc lâu, nói:

“Nếu ngươi thích thì ta nấu cho ngươi ăn.”

Ngụy Vô Tiện hỏi:

“Ngươi biết nấu?!”

Lam Vong Cơ lắc đầu, nói:

“Không biết, nhưng học là được.”

Ngụy Vô Tiện cười lớn, nhào về phía y vừa kéo vừa ôm. Bỗng nhiên Giang Trừng có chút hối hận vì đồng ý giúp hắn.

76.

Tối nay không thể để trưởng bối thấy ba người bọn họ. Ngụy Vô Tiện đề nghị đưa Lam Vong Cơ lên núi chơi, chơi chán rồi thì tìm một cái hang nào đó ngủ tạm một đêm là xong. Giang Trừng thì lại tỏ vẻ muốn về nhà chăn ấm đệm êm, còn Lam Vong Cơ thì sợ đêm lạnh sẽ khiến Ngụy Vô Tiện bị ốm. Ba người tranh chấp một lúc, vẫn quyết định về Liên Hoa Ổ… nhưng lén về, qua nửa đêm mới về.

Lam Vong Cơ đứng dưới chân tường, ngẩng đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, hỏi:

“Sao không đến khách điếm?”

“Suỵt!” Ngụy Vô Tiện quay lại ra hiệu cho y nói nhỏ lại: “Có khách điếm nào ở Vân Mộng mà lão bản không nhận ra chúng ta? Ngoại trừ mấy nhà có thù hằn, bỏ qua mấy nhà là thủ hạ của Giang thúc thúc, mùa này, giờ này, ngoài mấy nhà đầy khách ra thì không còn cái nào.”

Nghe qua có vẻ rất có đạo lý, chẳng qua…

Lam Vong Cơ hỏi: “Có thù hằn?”

Ngụy Vô Tiện vò đầu, ngượng ngùng nói:

“Chính là mấy nhà mà ta cùng Giang Trừng ăn trộm gà, lại đánh bả chó… Khục! Lam Trạm ngươi còn làm gì dưới đấy? Mau lên đây!”

Lam Vong Cơ nhìn đầu tường… cùng với Ngụy Vô Tiện đang ngồi trên đầu tường, đấu tranh một lúc, cuối cùng điểm nhẹ mũi chân, tung người bay lên. Ba người nhảy qua tường, đặt chân xuống sân sau. Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ, cả Giang Trừng nữa, liếc nhau một cái, đang định lặng lẽ lẻn về phòng thì nghe có một tiếng kêu do dự vang lên từ trong bụi cỏ:

“Sư huynh.”

Ngụy Vô Tiện và Giang Trừng phải cắn chặt răng mới ngăn được mình hét toáng lên. Lúc hai người quay đầu lại thì bắt gặp Lục sư đệ đang ngồi xổm trong bụi cỏ. Ngụy Vô Tiện cắn chặt răng, cho nên từng chữ nói ra giống như đang rít lên, vô cùng đáng sợ:

“Ngươi, ngồi chồm hỗm ở đây, để, làm, cái, gì, hả?!”

Đứa trẻ kia vỗ vỗ ngực, nói:

“Đại sư huynh, huynh nói chuyện tử tế một chút không được sao?! Đệ sợ đấy!”

Mặt Ngụy Vô Tiện không chút thay đổi, nói:

“Không, thể.”

Tiểu sư đệ nói:

“Nửa đêm đệ không ngủ được, nghĩ đến các huynh, nhớ đến chuyện có lẽ mấy huynh cũng sắp về rồi, cho nên mới ra đây ngồi, thử xem có đụng phải các huynh không. Đệ còn nghĩ sẽ không gặp được đâu, làm gì có ai cửa lớn không đi cứ một hai phải trèo tường mới được chứ? Sau đó các sư huynh lại từ trên tường nhảy xuống. Ồ! Còn lừa được một vị công tử thật xinh đẹp về đây nữa.”

Các sư huynh không thích đi cửa lớn: “…”

Công tử xinh đẹp Lam Vong Cơ: “…”

Ngụy Vô Tiện cố ý làm lơ phần trèo tường trong nội dung câu chuyện của tiểu sư đệ, hỏi:

“Nửa đêm còn dám lang thang ngoài này, không sợ Ngu phu nhân phạt đệ sao?”

Tiểu sư đệ lắc lắc đầu, nói:

“Không sợ, Ngu phu nhân đi săn đêm rồi, vừa đi mấy ngày trước, chắc là phải mấy tháng sau mới về.”

Ba người nhẹ nhàng thở ra một tiếng. Ngụy Vô Tiện nói: “Lam Trạm, ngươi đúng là con cưng của trời đó.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.