Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 6: Hôm nay thống đốc hành xử kì lạ



Về phần Tư Mẫn Văn, sau khi về phòng cô liền thõng vai ngồi xuống trước bàn trang điểm. Nhìn bản thân trong chiếc gương đồng, mặt gương màu vàng nhàn nhạt, cộng thêm trong phòng có ít ánh sáng, u tối hệt như cái vận mệnh của cô vậy.

Bỗng chốc, cảm giác tủi thân, lạc lõng chợt ùa tới.

Cô nhớ nhà rồi… Phải làm sao mới có thể quay về đây?

Tư Mẫn Văn nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng quyết định đi ngủ. Mỗi lần như vậy, cô đều mong sau khi tỉnh dậy, mình đã trở về phủ Thừa tướng, bên cạnh có nha hoàn Doan Thước đáng yêu bầu bạn.

Tư Mẫn Văn không hề hay biết bản thân đã dính vào tin đồn với chính chủ nhân Thống đốc của mình.

Hôm sau, như thường lệ, Tư Mẫn Văn dậy sớm, vệ sinh cá nhân, chải chuốt, bọc cơ thể trong bộ đồ dày kín mít. Cô ngắm nghía một hồi, xác định tất cả đều ổn thì mới yên tâm ra khỏi phòng.

Biệt phủ Thống đốc vẫn im ắng như mọi hôm, không một tiếng kim rơi, đèn đuốc ngoài sảnh sáng trưng. Người hầu lặng lẽ làm việc của mình, bốn phía có người canh gác, lúc này, có lẽ một tiếng động nhỏ cũng có thể làm cho cô giật mình.

Tư Mẫn Văn chậm rãi sải bước chân trên hành lang rộng lớn, kiến trúc ở đây được xây nên bằng những vật liệu cao cấp, tạo một cảm giác vô cùng hào nhoáng.

Cô tự nhiên bước vào phòng Lý Vân Phúc, thế nhưng thấy trong phòng cậu bé tối om, cô định đưa tay bật đèn thì tiếng bước chân truyền tới. Bóng dáng cao lớn áp đảo của người đàn ông xuất hiện trước mắt cô, cách cô chỉ vài cen – ti – mét ngắn ngủi.

Trong khoảnh khắc, hơi thở tựa như quấn quýt. Tư Mẫn Văn bật công tắc đèn, ánh sáng chói mắt khiến cô nhìn rõ khuôn mặt của anh.

Là Lý Tài Đô!

Nhưng anh đang làm gì ở đây? Tư Mẫn Văn tự hỏi, cô nhìn anh với vẻ sửng sốt.

Bấy giờ, trong tay Lý Tài Đô đang ôm Lý Vân Phúc vẫn còn ngái ngủ, anh cũng đang nhìn cô, ánh mắt thâm sâu, cảm giác nguy hiểm ập tới gần.

Tư Mẫn Văn giật nảy mình lên vì ánh mắt đó, tim đập rộn ràng, cô lùi ra xa rồi nói: “Thống đốc!”

Lý Tài Đô nhẹ nhàng gật đầu, “Mẫn Văn, chào buổi sáng!”

Tư Mẫn Văn lập tức bị sốc, Lý Tài Đô hôm nay sao thế nhỉ? Mỗi lời nói, cử chỉ đều khiến cả người cô thấy gai gai.

Cố nén thứ cảm xúc kì lạ đang trào lên trong lòng, tiếp theo Tư Mẫn Văn lại không biết nói ra sao.

Cô đến đây để đánh thức Lý Vân Phúc sau đó đưa cậu ra xe để cậu đi học. Đó là công việc cô vẫn thường làm.

Có điều, hình như hôm nay công việc này đã bị “giành” làm mất rồi.

Thấy cô ngây người, trên mặt có đủ mọi loại cảm xúc, Lý Tài Đô liền cong khóe môi cười cười. Anh hắng giọng: “Xuống ăn sáng thôi.”

Nói xong, Lý Tài Đô lướt qua người cô. Tư Mẫn Văn lấy cặp sách của Lý Vân Phúc rồi đi theo người đàn ông.

7 giờ 15 phút sáng, thức ăn nóng hổi được dọn ra bàn. Bữa sáng hoàn hảo, đầy đủ chất dinh dưỡng với trứng chiên, pate và bánh mì nướng giòn, tất nhiên đi kèm với đó thì không thể thiếu một cốc sữa ấm.

Trên bàn có ba phần thức ăn, Lý Tài Đô đặt Lý Vân Phúc xuống rồi mới ngồi, thấy cô vẫn đứng ngơ ngẩn một bên bèn khẽ nhướng mày: “Cô không ăn sáng sao?”

Tư Mẫn Văn cười xòa: “Lát nữa tôi sẽ ăn sau.”

“Nhưng phần ăn này là chuẩn bị cho cô?”

“Dạ?”

Ngữ khí của cô không khỏi cao lên bởi vì ngạc nhiên, cô không nghĩ Lý Tài Đô sẽ nói như vậy. Bình thường cũng có ai quan tâm cô ăn gì đâu? Người bận rộn như anh lại càng không!

Lúc này, Tư Mẫn Văn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng cùng tò mò của những người đang có mặt tại đây và nghe câu nói vừa rồi. Chắc hẳn họ cũng ngạc nhiên không kém.

Bầu không khí đột ngột chìm trong im lặng khiến Tư Mẫn Văn không thể thở nổi, cô định từ chối, song bắt gặp đôi mắt đen đang nhìn mình chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống, suy đi nghĩ lại vẫn chọn ngậm miệng.

Đối diện với bữa sáng bắt mắt, Tư Mẫn Văn không hề có tâm trạng thưởng thức.

Tư Mẫn Văn bối rối bao nhiêu thì Lý Tài Đô lại thư thả bấy nhiêu, biểu cảm lãnh đạm, thờ ơ bất ngờ được thay thế bằng những nụ cười, những cái nhướng mày đặc sắc. Cứ mỗi lần cô liếc mắt sang nhìn cũng vừa vặn thấy được, trong lòng kì quái như gặp phải ma.

Lý Vân Phúc thấy cô ăn sáng cùng thì vui vẻ lắm, hiếm khi uống hết cốc sữa.

Đột nhiên, bên ngoài vang vọng một tràng tiếng bước chân gấp gáp, Tư Mẫn Văn đặt nĩa xuống, hiếu kỳ quay đầu nhìn.

Một toán người đàn ông đang bước vào, đứng đầu là người mặc vest, đi giày da. Những người này, Tư Mẫn Văn chưa gặp bao giờ.

Trông họ có vẻ khẩn thiết, sau khi chào Lý Tài Đô một tiếng, người đứng đầu cất giọng: “Thống đốc, chuyện kia… như thế nào ạ?”

Anh ta ngập ngừng nhìn quanh, khi thấy Tư Mẫn Văn đang ngồi ăn chung bàn với Lý Tài Đô, anh ta dường như không giấu nổi vẻ bất ngờ. Trong đầu nghĩ, Thống đốc lại cho phép một bảo mẫu cùng dùng bữa sáng với mình.

Chẳng lẽ tin đồn đó là thật? Thống đốc thực sự đang qua lại với người phụ nữ này?

Vừa mới nghĩ vậy, anh ta liền chột dạ cúi đầu, cố gắng không để bản thân suy nghĩ linh tinh.

Lý Tài Đô ngước mắt, lạnh lùng ra lệnh: “Chẳng thế nào cả!”

Thái độ như người ngoài cuộc của anh khiến bọn họ lo sốt vó lên, hận không thể đuổi Tư Mẫn Văn cùng với đám người hầu ra để có không gian bàn bạc rõ ràng.

Lý Tài Đô lấy giấy bút trong người ra ghi cái gì đó, qua một hồi, anh bình thản kẹp vào hai ngón tay rồi đưa lên, dáng điệu vẫn vô cùng hờ hững.

“Quan Triết, trả lời như vậy là được, còn bên kia tôi sẽ có cách.”

Lý Tài Đô làm việc trong Nhà nước mà, cho nên có tin đồn gì xuất hiện anh đều phải đính chính ngay, tránh cho việc ảnh hưởng đến danh tiếng, sự nghiệp.

Quan Triết cung kính nhận lấy, sau đó cùng với mấy người đằng sau quay người, đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Tư Mẫn Văn ngoan ngoãn ngồi im, đợi đám Quan Triết đi rồi thì mới thở phào, không hiểu sao lúc nãy lại có cảm giác bất an. Lòng bàn tay đã đầy mồ hôi lúc nào.

Lý Tài Đô nhìn Lý Vân Phúc, một hồi, chậm rãi nói với Tư Mẫn Văn: “Hôm nay cô đưa Vân Phúc đi học được không?”

“Tôi… tôi sao?”

Được rồi, bây giờ Tư Mẫn Văn đã dám khẳng định rằng hôm nay nhất định có chuyện gì đó!

Lý Tài Đô không đợi cô đáp mà cầm thẳng cặp sách khoác lên vai Lý Vân Phúc, đẩy cậu bé đến trước người cô.

Lý Vân Phúc mỉm cười nắm tay Tư Mẫn Văn, cười ngọt ngào với Lý Tài Đô: “Tạm biệt ba nuôi, con đi học.”

Nói xong, cậu bé vô cùng tự giác kéo Tư Mẫn Văn rời đi. Nhìn bóng lưng nhỏ nhắn của hai người, Lý Tài Đô cảm thấy vui vẻ lạ thường.

Anh rút điện thoại ra, chỉ trong nháy mắt đã khôi phục vẻ mặt nghiêm túc.

Nói một câu ngắn với người ở đầu dây bên kia: “Đã thu xếp ổn thỏa, cậu không cần lo lắng.”

“Tôi nào lo lắng, nhưng tôi thực sự tò mò, cô gái kia chỉ là bảo mẫu nhà cậu thôi sao? Không phải… là quan hệ đó?”

“Cậu không cần tôi giúp nữa?”

Lý Tài Đô đút tay vào túi quần, thẳng lưng, dội một gáo nước dập tắt câu hỏi của đối phương. Quả nhiên người đó liền bù lu bù loa lên: “Tôi biết rồi, không hỏi nữa được chưa? Vậy bao giờ cậu xuất phát?”

“Phải xem tâm trạng thế nào đã.”

Đối phương chưa kịp lên tiếng thì Lý Tài Đô đã cúp máy trước. Anh huơ tay cầm chiếc áo choàng nâu lên, cổ áo dệt lông chồn đen quý phái. Sau khi khoác áo lên người liền nhanh chóng rời khỏi nhà bằng xe công vụ.

Trên xe, Quan Triết đã chờ sẵn, chỉ đợi anh vừa lên xe, anh ta lập tức báo cáo: “Thống đốc, hiện tôi đã làm rõ nguồn gốc của một loạt thông tin được đăng trên đài truyền hình. Ban đầu, những hình ảnh này được phát tán từ một tài khoản cá nhân trên mạng xã hội, vốn dĩ đã rất nổi, qua điều tra, nghi là tài khoản phản động cực đoan. Hiện tại tài khoản ấy đã biến mất khỏi mạng xã hội.”

Lý Tài Đô híp mắt, “Không tra được tận gốc sao?”

Quan Triết lắc đầu, thực ra tin đồn lần này về Lý Tài Đô không dính dáng đến Chính trị mà chủ yếu là vấn đề mang tính cá nhân. Do đó, cách giải quyết cũng sẽ không quá phức tạp, chỉ là dù sao cũng đã gây hoang mang dư luận, đồng thời làm bại lộ sự tồn tại của Lý Vân Phúc. Đây mới chính là then chốt!

Bao nhiêu năm qua, Lý Tài Đô không công khai thân phận của Lý Vân Phúc, âu cũng có lý do riêng.

Anh chầm chậm vuốt ngón tay: “Quan Triết, cứ làm như tôi nói là được.”

Quan Triết giở tờ giấy lúc nãy ra, không khỏi trầm ngâm thở dài.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.