“Nhưng ngài ấy nhất quyết muốn đuổi tôi!”
“Vậy thì tôi giúp gì được anh? Vì sao tôi phải giúp anh? Tôi chỉ là một bảo mẫu, hai chúng ta không quen không biết!”
Tư Mẫn Văn tức giận nạt thẳng vào mặt anh ta, ngọn lửa trong lòng đang cháy bừng bừng thật khó dập tắt. Muốn ăn vạ cũng phải lựa lúc, lựa lời, thình lình xông đến như vậy, cô muốn giúp cũng chẳng được.
Gã tài xế vì quá buồn bã và thất vọng mà làm càn, Tư Mẫn Văn nghĩ thế liền dùng lời nói thức tỉnh anh ta. Nhưng rõ ràng là anh ta không phục, lập tức quay ngoắt người lại.
“Nếu không phải lúc đó cô bảo tôi rời đi thì sao thiếu gia có thể gặp chuyện? Cô chắn bóng cho cậu ấy là đúng rồi, còn trách ai?”
Tư Mẫn Văn cảm thấy người này nói chuyện càng lúc càng nực cười, không có lý lẽ. Cô từng trách ai sao? Anh ta đi guốc trong bụng cô chắc?
Toàn bộ hành động của Tư Mẫn Văn vào thời điểm đó đều xuất phát từ bản năng và lương tâm, vì vậy dù bị thương cô cũng không có một lời oán thán.
Tư Mẫn Văn hít vào thở ra mấy hơi, ánh mắt nheo lại quyết liệt.
“Được, vậy tìm Thống đốc nói chuyện đi!”
Trong chốc lát, Tư Mẫn Văn đi về hướng phòng Thống đốc. Gã tài xế vội đuổi theo, gã thầm than hỏng bét, nếu để cho Lý Tài Đô biết anh ta gây khó dễ người khác thì anh ta càng thảm hại hơn.
Song tốc độ của anh ta vẫn không theo kịp Tư Mẫn Văn, cô đứng trước cửa phòng Thống đốc, gõ cửa rồi chờ đợi.
Lý Tài Đô vừa mở cửa ra đã chạm phải khuôn mặt giận dữ như nhím xù lông của cô, hơi khó hiểu, nhưng vừa liếc mắt thấy gã tài xế thậm thụt trong góc liền hiểu ra ngay.
Người đàn ông nhếch làn môi mỏng, dù biết vẫn thản nhiên hỏi: “Chuyện gì?”
“Lý Tài Đô, anh phải làm chủ cho tôi!”
Hai hàng lông mày tuấn tú khẽ nhướng lên, Tư Mẫn Văn thực sự có lá gan gọi thẳng cả tên lẫn họ của anh đấy à?
Nghe cái tên Thống đốc nhiều quen tai đâm ra Lý Tài Đô mới có chút buồn cười khi nghe cô gọi vậy. Anh nhìn cô, gật đầu một cái, không tỏ ý gì.
Tư Mẫn Văn lập tức chỉ về phía gã tài xế còn đứng lúc nãy, không thấy gã đâu còn hùng hổ đi lôi về. Gã tài xế vừa mới bước được vài bước thì đã bị cô tóm lấy, toan bỏ chạy nhưng Lý Tài Đô đang nhìn chằm chằm, anh ta đành sợ sệt lê từng bước nhỏ.
Ánh mắt Lý Tài Đô sắc lạnh, như sợi dây trói khóa lấy gã tài xế. Lúc này anh đã hiểu hết mọi chuyện, khuôn mặt hoàn mỹ trầm xuống, giọng phát ra mang theo sức nặng không thể kháng cự.
Gã tài xế run run, Tư Mẫn Văn đưa đôi mắt quật cường đặt lên trên người đàn ông cao lớn trước mặt, sự tin tưởng hiện lên trên mặt.
Lý Tài Đô lên tiếng trước khi cô kịp thuật lại đầu đuôi câu chuyện: “Tôi sẽ giải quyết, cô có thể an tâm mà nghỉ ngơi rồi.”
Anh chần chừ đôi ba giây, đoạn khoát khoát tay ý bảo cô hãy rời đi.
Tư Mẫn Văn không nán lại lâu, Lý Tài Đô đã nói vậy thì không có gì phải bàn cãi. Cô nhẹ nhàng xoay người, khẽ lườm gã tài xế có da mặt còn dày hơn da thú.
Gã tài xế cúi đầu nín thinh trước ánh nhìn đang mổ xẻ mình, hoàn toàn không còn vẻ hống hách trắng trợn hồi nãy nữa.
Đối lập hẳn với anh ta, vị Thống đốc nào đó lại đang bày ra tư thế gác chân lên bàn, phong thái lười biếng mà không mất đi nghiêm nghị, khiến người ta phải kính sợ.
Anh nghiêng đầu, những ngón tay thon dài chầm chậm miết lên trang giấy nhẵn thín.
“Cậu biết vì sao cậu bị đuổi không?”
Hiển nhiên gã tài xế trở nên chột dạ, gã lắp bắp đáp: “Vì… vì tôi không… hoàn thành nhiệm vụ… bảo vệ thiếu gia.”
“Chỉ thế thôi?”
Lý Tài Đô bâng quơ hỏi lại, giây trước còn đang dửng dưng khép mắt nhưng giây sau đã thu chân, đứng bật dậy. Vóc người ưu thế tỏa ra khí thế khiếp người.
“Tôi nể tình cậu làm việc ở đây đã lâu cho nên không vạch trần cậu, để cậu thôi việc, giữ cho cậu chút mặt mũi. Nhưng xem ra là tôi lo xa, cậu lại tự tay chặt đứt đường sống của mình.”
“Thống đốc! Thống đốc!”
Gã tài xế suy sụp quỳ xuống đất, mặt tái mét: “Ngài biết… biết tất cả sao?”
Lý Tài Đô không che giấu sự khinh thường: “Tôi là Thống đốc, không phải thằng ngu, thằng mù!”
Hóa ra lâu nay anh ta lén lút chiếm dụng xe riêng của Thống đốc vào việc cá nhân vị này đều biết, nhưng đến hôm nay mới mượn việc này sa thải anh ta.
Gã tài xế thất thểu rời khỏi phòng Thống đốc, nào còn mặt mũi đối diện với anh.
Lý Tài Đô mệt rồi, có điều công việc của ngành Ngân hàng còn chưa xong, bao nhiêu chính sách đang nghiên cứu, sợ rằng thời gian nghỉ ngơi sẽ rất ít ỏi, thêm mấy chuyện lặt vặt càng khiến anh đau đầu hơn. Hiếm có dịp ở lại trong Biệt phủ mà không phải đi công tác, Lý Tài Đô cũng định du di, tranh thủ bồi đắp tình cảm với con trai.
Lý Tài Đô bóp trán, vừa giải quyết xong một rắc rối thì một rắc rối khác lại ập tới.
Cấp dưới của Lý Tài Đô, đồng thời là người hỗ trợ mật thiết trong công việc đúng lúc này lại gọi điện tới.
“Thống đốc Lý, hiện giờ khắp các mặt báo, ti vi đều là những thông tin xấu về ngài, ngài… đã xem chưa?”
Lý Tài Đô không mở miệng, anh bật ti vi trong phòng lên, kênh thời sự vừa hay đang chiếu thông tin về anh.
“Nghi vấn Thống đốc Ngân hàng Lý Tài Đô đang qua lại với một người phụ nữ và đã có con. Hiện chưa xác định được danh tính của cả hai, nhưng qua hình ảnh có thể thấy họ rất thân thiết. Chúng tôi đang cố gắng liên hệ với Thống đốc để làm rõ nguồn thông tin trên, cảm ơn quý vị đã theo dõi!”
Lý Tài Đô thoáng thắc mắc, anh đang qua lại với phụ nữ? Ai?
Hình ảnh Lý Tài Đô đang bế Tư Mẫn Văn được chụp trong công viên cùng với một loạt ảnh chụp Lý Vân Phúc cười cười nói nói với Tư Mẫn Văn đã nhanh chóng giải đáp thắc mắc của anh.
Không hiểu sao Lý Tài Đô bỗng nhiên suy tư, Tư Mẫn Văn có ưu điểm gì nhỉ? Nếu thực sự làm người phụ nữ của anh thì sao?
Nghĩ rồi chợt bật cười, Lý Tài Đô liền nói với người ở đầu dây bên kia: “Tạm thời đừng lên tiếng, tôi sẽ cho cậu một câu trả lời.”
Tất nhiên đây chỉ là kế sách tạm thời vạch ra mà thôi, một người có vai trò lớn như anh có đời tư không trong sạch thì chuyện bị bãi chức không khó xảy ra, thậm chí nếu như dính vào tham nhũng, làm chuyện bất hợp pháp thì tội sẽ còn nặng hơn.
Nhưng trước nay Thống đốc Lý Tài Đô luôn luôn không để người ngoài có thể bắt được khuyết điểm của mình, sơ sót để lộ quả thật chính là một đao chí mạng. Sự nghiệp của anh có thể sẽ tiêu tan tức khắc…
“Tên nào chụp lén, giỏi!”
Dám tung tin hàm hồ như vậy, xử phạt cũng không phải nhẹ đâu.
Chỉ là Lý Tài Đô đang nghĩ, liệu mọi người có tin lý do mà mình nói không? Rằng đó chỉ là một bảo mẫu chăm sóc con trai của anh, hai người bọn họ đơn thuần là mối quan hệ chủ – tớ. Hoặc… có cách giải thích nào hợp lý hơn, thuyết phục hơn?
Mới nghĩ đã có thể đoán trước kết quả, người đời thích nhất là soi mói, phàm là trọng trách càng lớn thì bị soi mói càng nhiều. Sắp tới Lý Tài Đô có lẽ còn có thể bị tra xét lý lịch.
Lý Tài Đô híp mắt, tắt đèn ngồi trầm ngâm, chỉ còn bóng trăng bên ngoài cửa sổ chiếu rọi vào, quầng sáng ấm áp thấp thoáng hạ xuống trên gương mặt lạnh nhạt đầy nét cương nghị.
Gió rít từng hồi, về đêm, nhiệt độ giảm sâu nên thời tiết càng lạnh hơn.
Nhìn khoảng không tăm tối không biết đã bao lâu, Lý Tài Đô đột nhiên cười quỷ mị, lời nói ra có chút hoang đường, ngụ ý: “Thuận nước đẩy thuyền, ừm, không tồi mà…”