Tôi Bị Thống Đốc Đại Nhân Tỏ Tình

Chương 39: Tim anh đập nhanh quá



“Ồ.”

Chỉ vậy thôi?

Lý Tài Đô coi như là cô thừa nhận, thừa nhận cô quan tâm anh. Chẳng vậy mà cô lại gọi bánh ít ngọt cho anh à?

Trong lòng vui vẻ, khoái chí, Lý Tài Đô phá lệ ăn thêm vài miếng. Ăn xong, anh liền dắt Lý Vân Phúc ra quầy thanh toán trả tiền, trong lúc đó, Tư Mẫn tranh thủ vào nhà vệ sinh.

Giờ mới có thời gian nhìn bản thân trong gương, Tư Mẫn Văn trố mắt, tóc tai cô xõa tung, không được gọn gàng như mọi khi. Cũng tại hôm nay ra khỏi nhà quá vội, không kịp chỉnh trang, sửa soạn gì. May là trông cũng không đến nỗi tệ.

Tư Mẫn Văn vuốt vuốt tóc, đột nhiên, có hai người phụ nữ đi ra. Họ đứng trước gương, vừa dặm lại phấn vừa tám chuyện.

“Cô đã nghe nói đến Hệ thống xuyên không Az chưa? Cái này do Tập đoàn Tư thị phát hành, dạo gần đây đang rất hot.”

“Nghe rồi, nhưng tôi chẳng tin đâu. Mấy cái này chỉ để lừa trẻ con thôi, làm sao mà thật sự xuyên không được!”

Cô gái kia không cho là đúng: “Ấy, nếu vậy thì cô coi thường Tập đoàn Tư thị quá rồi. Tổng giám đốc Tư thị hợp tác cùng một ông chủ lớn bên nước S, nghiên cứu và phát hành ra ứng dụng công nghệ này, đương nhiên không phải nhảm nhí. Tôi hỏi thăm rồi, chỉ cần cung cấp thông tin về địa điểm, mô tả cụ thể, chính xác nơi muốn đến, sau đó, Hệ thống Az sẽ tiếp tục dựa vào tưởng tượng của người dùng, phân tách và mô phỏng lại. Y như thật vậy đó!”

“Thần kì thế sao?”

“Đúng rồi, ban đầu tôi cũng chẳng tin lắm đâu, nhưng ai cũng bảo sau khi trải nghiệm qua, họ có cảm giác vô cùng chân thực, giống như được sống trong thế giới ấy vậy.”

Nghe một hồi, cô gái cảm thấy cũng có lý, liền bảo: “Tôi đọc nhiều tiểu thuyết xuyên không, nhưng không nghĩ đến có thể thật sự xuyên không. Tập đoàn Tư thị giỏi thật đó!”

Câu chuyện kết thúc thì cũng là lúc hai cô gái trang điểm xong rời đi.

Tư Mẫn Văn nghe từ đầu đến cuối câu chuyện, cô đứng thất thần suy nghĩ. Hình như cô từng nghe qua Hệ thống Az ở đâu đó rồi.

Cô lập tức mở điện thoại lên, tìm kiếm từ khóa “Hệ thống Az”. Kết quả tìm kiếm cho ra vô số thông tin và đánh giá của người dùng về nó.

Thì ra cái này có thật, không phải là lừa đảo hay quảng cáo linh tinh gì cả. Trước đó, lúc lướt thấy, vốn Tư Mẫn Văn còn cho rằng nó không thực tế.

Có điều nghĩ lại, việc cô xuyên không được đến đây, có cả cơ thể, thân phận ở đây, giống y hệt cô ở thời cổ đại, vậy thì chuyện có thể phát triển ra được Hệ thống xuyên không cũng không phải lạ. Nếu như vậy, tức là cô có cơ hội quay trở về?

Tư Mẫn Văn không dám nghĩ nữa, cũng không dám hy vọng quá nhiều.

Cô lẳng lặng cất điện thoại, rửa tay rồi đi ra ngoài.

Cha con Lý Tài Đô đã chờ sẵn, Tư Mẫn Văn ngồi vào xe, đột nhiên hỏi: “Hai người có tin trên đời này tồn tại thế giới song song không?”

Lý Vân Phúc không hiểu thế giới song song là gì, cậu bé lắc đầu nguầy nguậy. Lý Tài Đô nhìn dáng vẻ kì lạ của cô, hơi cau mày: “Không tin.”

“Vậy mượn xác hoàn hồn?”

Lý Tài Đô im lặng, Tư Mẫn Văn cười nhưng mắt không cười: “Cũng không tin à?”

Cô bỗng nhiên trở nên như vậy khiến Lý Tài Đô rất khó hiểu.

Anh chậm rãi lên tiếng: “Em làm sao vậy?”

“Không sao.” Tư Mẫn Văn nhún vai rồi ngoảnh ra ngoài cửa sổ xe: “Em ổn mà.”

Sau khi trở về, cô vào bếp cùng với người hầu chuẩn bị bữa tối. Nỗi nhớ quê nhà khiến mỗi món ăn của cô đều mang hương vị mộc mạc.

Khi Lý Tài Đô đang ngồi làm việc, cô gõ cửa phòng anh, gọi anh xuống ăn cơm.

Lý Tài Đô buông bút rồi gật đầu: “Đợi anh một lát.”

Xử lý nốt văn kiện trong tay, Lý Tài Đô mới bước ra, cẩn thận hôn lên trán cô một cái.

Tư Mẫn Văn không né tránh, sau đó sang phòng gọi Lý Vân Phúc xuống.

Có lẽ trong Biệt phủ Thống đốc, có mình cô mang thân phận người làm mà được ngồi ăn chung bàn với hai người này.

Tư Mẫn Văn chợt nghĩ, chợt cười, ngực có chút đau.

Sống với cha mẹ thì cao quý không thể với tới, rời xa cha mẹ thì việc gì cũng tới tay. Tiểu thư phủ Thừa tướng từ được cung phụng, bốn mùa xuân tay không đụng nước, không ngờ lại sa cơ lỡ vận như bây giờ…

Tư Mẫn Văn cũng chẳng trách gì, chỉ nghĩ số phận biến đổi thật nhanh, chớp mắt đã chẳng biết bản thân thành người thế nào.

Hôm nay, hai cha con đều ăn rất ngon, điều đó khiến Tư Mẫn Văn được an ủi hơn phần nào.

Lý Vân Phúc xoa bụng tròn vo, thỏa mãn reo lên: “Cô Mẫn Văn, con yêu quý cô lắm, chuyện gì cô cũng biết làm.”

“Vậy Vân Phúc gắng ăn nhiều lên để mau lớn nha!”

Sau khi ăn xong, Tư Mẫn Văn định dọn dẹp, rửa bát thì bỗng lúc này, Lý Tài Đô trực tiếp bế cô lên bàn.

Dù đã ngồi ở vị trí cao hơn nhưng cô cũng chỉ mới ngang tầm mắt anh.

Lý Tài Đô nhàn nhạt nói: “Để đó anh làm cho.”

Tư Mẫn Văn chỉ nhìn thấy một đôi mắt dịu dàng, cô đẩy anh ra, mở miệng: “Em có thể tự làm, anh đi làm việc đi.”

Cô nghiêng mặt hôn nhẹ lên má anh rồi thản nhiên tụt xuống bàn.

Được cô chủ động hôn, Lý Tài Đô mừng thầm, mặc cho cô hối anh đi làm việc anh vẫn ở lại giúp cô dọn dẹp.

Song Tư Mẫn Văn không cho anh mó tay vào, cô trừng mắt: “Nếu không đi thì đứng đấy cho em!”

Lý Tài Đô bước đến, ôm cô từ phía sau, vòm ngực rắn chắc chạm vào lưng cô. Tư Mẫn Văn cũng dần làm quen, nam nữ yêu nhau thân mật như vậy là chuyện bình thường, không quá khắt khe như tư tưởng mà cô đã được dạy dỗ: Nam nữ thụ thụ bất thân.

Hai người chẳng nói chẳng rằng mà bầu không khí vẫn đầy ngọt ngào.

Lý Tài Đô gục mặt vào vai cô, anh có chút hồi hộp, muốn xác định một chuyện. Tư Mẫn Văn vừa úp bát vào giá thì nghe anh cất tiếng dò hỏi: “Mẫn Văn, em thích anh đúng không?”

Tư Mẫn Văn xoay mặt chạm vào má anh, cô bẽn lẽn thừa nhận: “Vâng.”

Sắc mặt cô bất giác đỏ ửng, tiếp tục nghe anh nói.

“Bây giờ em là của anh?”

“Ai là của anh chứ? Em là của em, sao là của anh được?”

Đầu óc Tư Mẫn Văn đơn thuần, cô không hiểu lời này có ý gì. Điều đó khiến Lý Tài Đô không khỏi buồn cười, anh nói lại: “Ý anh là, bây giờ em là bạn gái của anh, không phải do anh nằm mơ, đúng chứ?”

Tư Mẫn Văn mím môi vài giây: “Em biểu hiện như vậy còn chưa đủ rõ ràng sao? Nếu em không đồng ý thì sau nụ hôn kia, anh nhất định sẽ ăn một cái tát từ em rồi.”

“Hửm?” Lý Tài Đô vuốt vuốt tóc cô: “Bạn gái Mẫn Văn, em thật hung dữ.”

Tư Mẫn Văn cười cười, nhẹ nhàng đá chân anh: “Từ khi sinh ra đến giờ, chưa ai dám bảo em là hung dữ. Anh là người đầu tiên!”

Trong không gian bếp chỉ có hai người, tiếng cười vang lên nghe rõ mười mươi.

“Tim anh đập nhanh quá!”

Tư Mẫn Văn vừa mới dứt câu liền bị anh xoay qua hôn đỏ mặt.

Ánh mắt Lý Tài Đô hơi tà, xấu xa: “Thích nói như vậy nữa không?”

“Thích.” Tư Mẫn Văn lè lưỡi rồi chạy đi, “Lý Tài Đô, mặt anh cũng đỏ kìa!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.