Khi Lý Tài Đô làm việc, Tư Mẫn Văn an tĩnh ngồi bên cạnh anh đọc sách. Thú vui của cô không có gì nhiều, chỉ đơn giản như vậy thôi.
Hai người không ai nói gì, không ảnh hưởng đến nhau, nhưng cũng không nhàm chán mà ngược lại hòa hợp đến kì lạ.
Ngồi được hồi lâu, đột nhiên Tư Mẫn Văn buông quyển sách xuống, sắc mặt bắt đầu có chút khó chịu.
Lý Tài Đô cảm nhận được ánh mắt của cô, khẽ nhìn sang, bắt gặp cái nhìn vô cùng gay gắt. Anh chợt rùng mình, linh cảm chẳng lành.
Đừng có nói cô suy nghĩ lại việc làm bạn gái của anh!
Lý Tài Đô nghĩ đến đó liền nghe cô hỏi: “Ngoài em ra anh còn có ai khác không?”
Bỗng dưng cô hỏi vậy làm anh hết sức nghi ngờ, nhưng vẫn kiên nhẫn đáp lại cô.
“Ai là ai? Anh chỉ có mỗi mình em.”
Tư Mẫn Văn nhíu mày, gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, không muốn giấu nữa mà nói thẳng ra: “Vậy tại sao anh lại giữ ảnh của người phụ nữ khác? Chắn chắn cô ấy rất quan trọng trong lòng anh.”
Khuôn mặt lạnh lùng hiện lên sự nghi ngờ tột cùng, rốt cuộc là cô đang nhắc đến ai? Bức ảnh về phụ nữ mà anh có… Lý Tài Đô ngẫm nghĩ, đúng vậy, chỉ có hai người.
Thứ nhất, ảnh của mẹ anh – bà Phương Lan.
Thứ hai, ảnh của chị dâu – vợ anh trai anh, mẹ Lý Vân Phúc.
Mà nghe cô hỏi vậy thì chắc chắn không phải là bà Phương Lan, bởi lẽ cô đã gặp mẹ anh rồi. Còn lại thì chỉ có mỗi chị dâu thôi.
Sau khi suy luận, Lý Tài Đô nhanh chóng có đáp án. Anh không kiềm chế được sự buồn cười đang dâng lên trong lòng, cảm thấy dáng vẻ ghen tuông của cô thực sự đáng yêu.
Thế rồi, Lý Tài Đô phì cười, trông thấy, Tư Mẫn Văn tức anh ách, định nói ra lời chia tay thì anh bất chợt đưa tấm ảnh ra.
“Em nói cô ấy sao?”
Tư Mẫn Văn sa sầm mặt: “Anh thừa nhận rồi chứ gì?”
Lý Tài Đô còn muốn trêu cô, anh mím môi, nhịn cười rồi cất giọng bình thản: “Ừm, anh thừa nhận…”
Ngay tức khắc, Tư Mẫn Văn ngây ra tại chỗ, không thể chịu nổi đả kích khi nghe chính miệng anh thừa nhận.
Khi cô chực khóc, Lý Tài Đô liền giải thích, dịu dàng nắm lấy tay cô: “Anh thừa nhận, cô ấy là mẹ của Vân Phúc, cô ấy đã qua đời rồi. Hôm nay là ngày giỗ của chị ấy với anh trai anh.”
Tư Mẫn Văn khựng lại, cô quệt mắt, sắc mặt biến qua hết một lượt cảm xúc, nhịp tim lên lên xuống xuống như đi tàu lượn.
Cô giật lấy tấm ảnh từ tay anh, nhìn cho kĩ, giây kế tiếp cô liền lườm anh.
“Lý Tài Đô, anh quá đáng!”
Biết cô thích anh mà còn cố tình nói thế, nếu lúc đó cô nóng nảy bỏ đi, hoặc làm gì đó bồng bột thì sao?
Tư Mẫn Văn hằm hằm tức giận, nắm chặt tay, hất tay anh ra không cho nắm nữa.
“Anh xin lỗi, nhưng em thấy nó từ lúc nào vậy?”
“Lúc… anh bảo em vào phòng lấy đồ.”
Lý Tài Đô thở dài khe khẽ, lần nữa kéo cô vào lòng mình, hơi tự trách nói: “Lúc ấy em nên hỏi anh mới phải. Lần sau có gì em cứ thẳng thắn với anh, anh sẽ không lừa em đâu.”
“Thật chứ? Nếu anh lừa em thì sao?”
Ánh mắt Lý Tài Đô đầy vẻ nghiêm nghị và chắc nịch, bộ dạng vô cùng đáng tin: “Không có nếu, anh nói được làm được.”
Lúc này, Tư Mẫn Văn đã nguôi ngoai không ít, cô ngửa đầu, cọ cọ ngón tay vào lòng bàn tay anh. Trên môi cô lộ ra nụ cười rất nhẹ: “Tài Đô, anh biết em ghét nhất là gì không? Em ghét nhất là đàn ông không chung thủy. Em ghét cảm giác mình bị lừa mà vẫn ngu ngốc tin rằng người đó yêu mình, nhưng không biết rằng sau lưng, khi bản thân đang tơ tưởng thì anh ta lại trơ trẽn qua lại với người phụ nữ khác.”
Cô quay mặt nhìn anh, ánh mắt lạnh lùng: “Em có cách xử trí người đàn ông của mình nếu hắn không chung thủy.”
Tựa như một lời uy hiếp, lại tựa như không phải.
Là lời cảnh cáo sao?
Lý Tài Đô hứng thú ôm chặt cô gái trong lòng, im lặng quan sát, xem ra trực giác của anh không hề sai. Xưa nay, anh chưa bao giờ nghĩ Tư Mẫn Văn sẽ an phận như vẻ bề ngoài.
Có thể cô vẫn hiền hòa, mang sự dịu dàng đối đãi người khác, nhưng không có nghĩa là cô không biết đối phó kẻ xấu. Trong tính cách của cô có lẽ còn tiềm ẩn nhiều điều mà anh không biết.
Cô còn từng có ý định tự tử mà, phải trải qua chuyện gì thì cô mới liều lĩnh làm vậy?
Lý Tài Đô tự nhủ mình càng phải yêu thương cô nhiều hơn, mỗi ngày lại nhiều hơn một chút.
“Anh biết rồi, cô gái.”
Hai người ngọt ngào chào tạm biệt, sau đó Tư Mẫn Văn liền cầm sách rời đi. Lý Tài Đô phải đến bệnh viện thăm ông chú Lý Thịnh bị anh đánh cho thảm hại, coi như là cho ông ta mặt mũi.
Nếu đã xác định mối quan hệ, Tư Mẫn Văn sẽ không tiếc cho đối phương thấy sự mạnh mẽ của mình. Cô không phải người yếu đuối, dễ bắt nạt như vẻ bề ngoài.
Tư Mẫn Văn mở điện thoại lên, không biết đã là lần thứ bao nhiêu cô trông thấy những dòng tin tức về Hệ thống Az rồi. Cái này thực sự hấp dẫn đến vậy sao?
Thậm chí nó còn được quảng cáo trên một số tòa nhà lớn, Tư Mẫn Văn đã nhìn thấy nhiều lần nhưng không để ý.
Có điều lần này, cô không kìm nổi tò mò, nhấp vào xem. Mục cuối cùng có link đăng ký tư vấn và địa chỉ cụ thể của Tập đoàn Tư thị.
Tư Mẫn Văn vẫn quyết định điền thông tin của mình vào đó, thử một lần xem sao, thử cũng đâu mất gì? Nếu đã không thể trở về phủ Thừa tướng, vậy thì chỉ cần cảm nhận được cảm giác đó là đã vơi bớt nỗi nhớ nhà.
…
Tại Tập đoàn Tư thị.
Phòng Tổng giám đốc, giữa căn phòng có một người phụ nữ đang ngồi thưởng trà. Vừa nuốt xuống, người đàn ông phía đối diện liền nói: “Tiểu Lạc, lần này em có công lớn nhất.”
Tư Tiểu Lạc nhếch lên nụ cười kiêu ngạo, nhìn người anh trai Tư Vô Linh của mình, thầm nghĩ anh ta thật là ngu ngốc.
“Còn phải nói sao? Thuyết phục anh ta rất khó khăn đấy, anh cứ làm tốt khâu quảng cáo là được.”
Tư Vô Linh cười: “Có được sự ủng hộ của ông chủ bên nước S, Hệ thống Az chắc chắn sẽ mang lại rất nhiều lợi ích cho Tập đoàn.”
Tư Tiểu Lạc cụp mắt không lên tiếng, đáy mắt xẹt qua tia gian xảo. Thực ra, mục đích của cô ta không phải lợi ích gì hết, mục đích của cô ta là Tư Mẫn Văn.
Dù hoàn cảnh có thay đổi thế nào, dù là ở đâu, thời đại nào, cô ta cũng phải hủy hoại Tư Mẫn Văn cho bằng được.
Cô ta ngứa mắt dáng vẻ ngoan ngoãn, dịu hiền thu phục lòng người của Tư Mẫn Văn, căm hận cha yêu thương cô hơn mà không thương mình. Con của tiểu thiếp thì sao chứ? Chẳng lẽ không phải chảy cùng một dòng máu với ông ta sao?
Nhất bên trọng, nhất bên khinh, Tư Tiểu Lạc hận vô cùng.
Nay ông trời cho cô ta cơ hội, cô ta không thể nắm lấy.
Tư Tiểu Lạc đưa mắt nhìn bầu trời tối tăm bên ngoài, điện thoại cô ta bỗng liên tục rung lên.
Cô ta nhận được hai tin tốt cùng một lúc.
Tin đầu tin, Tư Mẫn Văn đã đăng kí thử nghiệm Hệ thống Az, cô ta đã thành công bước đầu.
Còn tin thứ hai, Lý Tài Đô vừa rời khỏi nhà, hơn nữa anh đi một mình.
Khóe môi Tư Tiểu Lạc nhếch lên cao, cô ta cầm túi xách, đứng dậy.
“Anh nghỉ ngơi sớm, em phải đi đây.”