– Ai cho phép hai người chết cùng nhau? Hửm?
Trầm Thần nhếch miệng, khẩu súng đen trực chờ định bóp cò.
– Mày im ngay cho tao!
Tay bên phải hắn vẫn nắm chặt khẩu súng. Định giơ lên thì đột nhiên một phát đạn lại vang xé toạc không gian ghim sâu vào bả vai hắn. Tay cầm súng của hắn bị rơi xuống đất.
Cô hốt hoảng, vội vàng ôm chầm lấy hắn gào to.
– Chú… chú…
Hơi thở của hắn đứt quãng, cơ thể hơi run lên nhưng vẫn ôm chặt lấy cô.
– Không sao!
Cái gì mà không sao? Cô nhìn thấy phía sau lưng của hắn trúng mất phát đạn, lại thêm phát đạn vừa rồi ở bả vai. Làm sao chú chịu nổi???
– Trầm Thần! Anh thật là quá đáng. Đây là chú của anh…
– Chú sao? Tôi thừa nhận à?
– Anh…
Trầm Thần nhếch miệng.
– Nếu hai người yêu nhau như vậy… tôi bằng mọi giá phải phá! Để cho 2 người chết cùng nhau thì quá tiện nghi rồi!
Vừa dứt lời, Trầm Thần bước lên nắm lấy tay của cô kéo về phía mình.
– Mày định làm gì? Thả cô ấy ra…
Hắn định vươn tay giữ lấy cô lại nhưng lại bị bọn áo đen phía sau giữ chặt người lại. Trầm Thần cười đểu, một tay giữ miệng cô. Đúng lúc này, một tên áo đen đi tới, trên tay cầm một viên thuốc trắng cùng một chai nước.
Trầm Thần cầm lấy viên thuốc, tay cậy miệng cô ra nhét vào.
– Nuốt xuống!
Cổ họng cô đau buốt, lại bị sức mạnh lớn của người đàn ông đàn áp khiến viên thuốc trôi xuống cổ họng. Tiếp theo, Trầm Thần cầm chai nước đổ vào miệng cô.
– Ưmm… khụ… khụ…
Cô suýt bị sặc nước. Mắt dần nhòa đi.
– Mày cho cô ấy uống thứ gì? Thằng khốn này!!!
Hắn tức tối nhưng lại bất lực. Chết tiệt! Chưa bao giờ hắn lại lâm vào hoàn cảnh như thế này.
– Yên tâm! Thuốc này không làm cho cô ta chết… chỉ là làm cho cô ta mất đi toàn bộ kí ức mà thôi…
– Mày… Túc Kiều… em nhìn tôi này… Túc Kiều…
Cả người cô mất dần sức lực, Trầm Thần nhân cơ hội ôm cô vào lòng. Trước khi ngất đi, cô nhìn thấy hắn toàn thân đầy máu… Xin lỗi… chú!
Trầm Thần ôm Túc Kiều đã ngất lên quay người đi.
– Tôi sẽ không cho chú chết! Tôi muốn thấy chú sống mà phải đau khổ chứng kiến cảnh tôi chiếm đoạt vợ chú ra sao…
Đám áo đen nhận lệnh, đánh cho hắn một trận rồi bỏ đi. Hắn nằm trong vũng máu, đến khi thiếp đi vẫn gọi Túc Kiều….