Hắn thở dốc, cả người ướt đẫm mồ hôi. Lại thêm 1 viên đạn ghim vào lưng,hàng lông mày hơi nhăn lại nhưng hắn vẫn không để phát ra tiếng kêu mà ôm chặt lấy cả người cô.
Với cái tình hình như thế này…. thì chắc chắn cả cô và hắn đều sẽ gặp nguy hiểm. Bỗng đâu, tiếng súng ngừng hẳn. Lúc hắn ngẩng đầu lên, thì thấy mấy chục tên áo đen đang chĩa súng vào người của cả hai.
Cô đang run rẩy, nghe tiếng súng hết thì vui mừng.
– Chú… bọn chúng đi rồi sao?
Gương mặt hắn tối sầm lại. Một tiếng vỗ tay vang lên giữa khoảng không. Mấy tên áo đen lần lượt rẽ đường nhường lối đi cho chủ nhân của tiếng vỗ tay.
Trầm Thần cười một cách quỷ dị đường hoàng đi tới. Hắn chửi thề trong lòng rồi ôm chặt cô hơn.
– Không có lệnh của tôi em không được mở mắt ra.
Hắn không muốn cho cô thấy cảnh này, không muốn cho cô thấy cảnh bạn trai Trầm Thần của cô đê tiện tới mức nào.
– Sao vậy chú? Tiếng súng hết rồi mà.
– Ngoan! Nghe lời tôi. Không được mở mắt.
Bây giờ cả người hắn mệt mỏi vì trúng đạn mất máu quá nhiều. Còn cô thì không hề hay biết mà nghe theo hắn nhắm mắt lại.
– Thật là tình cảm… như vậy… tôi sẽ cho 2 người tới chết cũng không được chôn chung!
Cô nghe giọng nói này quen quen, định mở mắt nhưng hắn lại nhanh tay che mắt cô lại.
– Chú còn định giấu cô ta đến bao giờ? Hay để tôi nói?
– Mày im ngay cho tao!
Trầm Thần thấy hắn giận như vậy trong lòng vui vẻ hẳn. Anh ta hắn tưng đây thuộc hạ của anh ta dù tập kích Hoàng Dịch cũng sẽ thất bại. Nhưng có cô bên cạnh, Hoàng Dịch sẽ không thể manh động nổ súng giết người vì muốn giữ hình tượng tốt với cô. Đây chính là cơ hội tốt hiếm có.
– Tại sao tôi phải im? Chú hãy nhớ… chú đang rơi vào tay ai! 7 năm trước nếu không phải chú bị kẻ thù bao vây… ba mẹ tôi mà không rủ lòng cứu chú thì họ đã không chết. Hôm nay… chú nên đền mạng cho họ. Còn chuyện trong tổ chức… tôi đã thu xếp mọi thứ và tôi sẽ thay chú đảm nhiệm tất cả.
Trầm Thần vừa cười vừa nói. Còn cô tuy bị che mắt nhưng cô vẫn có thể nghe được. Giọng nói này… không sai chính là Trầm Thần.
Cô bất ngờ cầm tay hắn kéo xuống. Ngay lập tức một cảnh tượng khiến cô sững sờ. Cả một đám áo đen, đặc biệt là Trầm Thần đang chĩa súng vào người cô và hắn. Đến khi cô quay sang, phát hiện cả người hắn đầy máu… hắn vốn dĩ đã bị trúng mấy phát đạn nhưng cũng may không vào chỗ hiểm. Tuy nhiên… vết thương khiến máu chảy ướt cả áo sơ mi hắn đang mặc.
– Chú… chú… tại sao? Sao chú lại… Trầm Thần… anh?
– CMN! Cô nghĩ cô là ai mà dám gọi tên tôi? Nếu không phải Hoàng Dịch yêu cô thì tôi cũng chẳng thèm tiếp nhận cái đồ chó má nhà cô làm gì!
Cô sững sờ, Trầm Thần chưa bao giờ nói với cô như vậy. Anh dịu dàng, ôn nhu chứ không ác đến mức chú ruột của mình cũng giết.
– Túc Kiều! Đừng nghe những gì nó nói… em. Dù thế nào… tôi cũng sẽ bảo vệ em. Nếu chết, chúng ta sẽ chết chung!