Chú Ơi... Kết Hôn!

Chương 7



Trầm Thần nhếch miệng theo cô lên lầu. Hắn nắm chặt tay đập mạnh xuống bàn khiến cả cái bàn thủy tinh dày rạn nứt.

Một tên thuộc hạ bước lên, căm phẫn uất ức.

– Đại ca… anh cứ để cho hắn lên mặt vậy à?

– Chú nghĩ xem!

Tên thuộc hạ nuốt một ngụm nước bọt,trong lòng phải nhủ thầm rằng không đi theo vết xe đổ của lão tứ để rồi sang Nam Cực làm lao công.

– Đại ca… hay thịt luôn chị dâu đi. Chứ để chị dâu ở cạnh “con chó đực” kia em sợ sẽ không ổn.

Nghe tên thuộc hạ nói vậy, hắn trầm ngâm suy nghĩ rồi đứng phắt dậy. Hành động này của hắn khiến tên đàn em rúm ró, cả người toát hết mồ hôi lạnh. Chả nhẽ lại sang Nam Cực làm lao công? Ôi trời ơi!

Nhưng khi nghe hắn nói tên đàn em mới sững sờ.

– Tốt! Ý kiến hay. Mau đi lên lầu lôi cô ấy xuống phòng tôi!

-“…”

Cả đám giúp việc xung quanh sững sờ.

– Đại ca… hiểu nhầm ý em rồi. Làm việc phải làm kín đáo chứ anh lộ liễu thế sẽ phản tác dụng.

– Hửm? Vậy ý chú…

– Haiz… là nhân lúc tách Trầm Thần và chi dâu ra, anh hãy bỏ thuốc thịt luôn chị đem về nhà.

– Vậy sao?- Hắn gật gật gù gù

– “…”

Đại ca à, anh có phải lâu không chạm vào phụ nữ nên đầu óc lú lẫn rồi không? Có thể cũng phải hỏi!
_______________

Sáng hôm sau,

Cô đem hành lí của mình cùng Trầm Thần đi xuống đại sảnh. Lúc này, hắn đường hoàng trong bộ vest thanh lịch vừa uống trà vừa đọc báo. Thấy cô xuống, đáy mắt hắn hiện lên ý cười nhạt.

– Chú, cháu và Trầm Thần rời khỏi đây về chung cư của anh ấy. Cảm ơn chú đã cho cháu tá túc!

Cô vừa cúi đầu lễ phép nói. Trầm Thần tuy trong lòng khó chịu, nhưng ngoài mặt lại hiện lên nét ôn nhu.

Hắn đặt tách trà cùng tờ báo xuống bàn. Gương mặt hoàn hảo nhìn chằm cô.

– Muốn rời đi? Vậy cháu không muốn biết tin tức của mẹ nuôi cháu à?

– Hả?

Cô ngạc nhiên. Ba năm qua cô đi du học, mẹ nuôi vẫn thường xuyên gọi điện cho cô. Nhưng đến khi cô về nước thì nhà bị phá, mẹ nuôi cũng chẳng liên lạc được.

Còn hắn biết mình đã nói trúng điểm yếu của cô thì đắc ý. Vốn dĩ mẹ nuôi của cô chính là một con cáo già. Mụ ta đem cô từ cô nhi viện về nuôi lớn với mục đích đem bán cho nhà giàu có tiền. Cũng may sau khi cô vừa nhận được học bổng đi du học, hắn đã phát hiện và cho người tóm cổ bà ta lại. Chẳng là hắn muốn cô an tâm nên thỉnh thoảng ép bà ta nghe điện thoại của cô tâm sự như mẹ con thâm tình. Tóm lại, nếu không vì cô, hắn đã ném bà ta sang Nam Cực làm mồi cho thú hoang rồi.

– Chú biết tin mẹ nuôi cháu?

– Ừm!

– Bà ấy ở đâu?

– Bây giờ, chú dẫn cháu đi nhưng… Trầm Thần…

Bây giờ, Trầm Thần mới hiểu ra rốt cuộc hắn đang giở trò gì. Nhưng anh ta vẫn nhẹ nhàng quay sang cô.

– Túc Kiều… em đi đi! Anh ở đây đợi em!

Cô đương nhiên không biết âm mưu trong này nên đồng ý ngay. Hắn đứng dậy dẫn cô ra ngoài bãi đỗ xe. Khi hai người vừa khuất, Trầm Thần nắm chặt tay lại. Anh ta lấy điện thoại ra ấn số.

– Cho người đi theo Hoàng Dịch và Túc Kiều. Đợi thời điểm giết chết hai người họ rồi thủ tiêu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.