Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 20: Hội chợ ẩm thực



– Oáp… Có chuyện gì?_ Du ngáp dài, mắt ngắm mắt mở cầm lấy điện thoại. Giọng nói hơi khàn

khàn, rõ ràng là chưa tỉnh ngủ.

_ Minh Anh giở giọng răn đe rồi cúp máy cái rụp.

Du 2 tay ôm đầu. Mẹ nó! Khó khăn lắm mới có thể ngủ đựơc mà lại bị nhỏ này làm phiền. Chắc cô điên mất.

Thế là lại thêm 1 hồi lăn lộn trên chiếc giừơng rộng lớn.

….

Sáng ngày chủ nhật.

Reng….reng… Reng…

Biết tính mình ham ngủ nên sau khi đựơc Minh Anh nhắc nhở cô đã cài sẵn báo thức.

Nhưng mà… Do buổi tối khó lắm cô mới chìm vào giấc ngủ đựơc nên giờ phút này cô đang ngủ rất say a. Còn cái đồng hồ hả? Bị cô đạp rớt xuống đất từ lúc nào rồi.

1 tiếng sau….

– Á… Trễ… trễ rồi_ Du trợn mắt nhìn đồng hồ, thầm mắng đồ vô dụng. Nhưng lại quên bén đi mất chính bản thân là ngừơi đã sử dụng bạo lực.

Cô vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị các thứ trong vòng có 7 phút rồi nhanh chân vọt đi. Lúc đi chỉ kịp nói 1 tiếng với Khải, còn chưa kịp ăn sáng liền không thấy bóng dáng.

Nhìn theo bóng dáng hấp ta hấp tấp của cô, Khải thở dài. Trong lòng chứa đầy phiền muộn. Anh đã cố hết sức tỏ ra bình thừơng nhưng không hiểu sao, hình ảnh Du và Kiệt quấn quýt trên chiếc giừơng cứ hiện lên trong tâm trí anh.

…..

Nhưng vừa chạy ra ngoài cô lại nhớ đến 1 vấn đề. Cô không biết trừơng học của Thiện nằm ở đâu cả. Gọi cho Minh Anh thì cô không bắt máy. Du loay hoay mãi chẳng biết làm sao!

Lúc này, cô bỗng nhớ đến 1 ngừơi. Không phải Kiệt cũng quen biết Thiện sao? Hắn chắc sẽ biết nơi Thiện học đi.

Nhưng là… Bảo cô đi nhờ vả tên biến thái đó sao, cô thực không muốn tí nào. Vừa nghĩ đến những chuyện hắn đã làm là cô liền hận không thể 1 chửơng chụp chết hắn.

Thế là sau 1 hồi đấu tranh nội tâm quyết liệt cuối cùng Du cũng phải quay ngựơc trở lại. Khải đang bày biện đồ ăn thấy Du quay lại liền ngạc nhiên.

– Em để quên đồ gì sao?_ Khải nhìn Du, hỏi.

– À, vâng_ Du qua loa trả lời rồi chạy tít lên lầu.

Gõ cửa phòng Kiệt, Du hồi hộp nghĩ, đây chính là lần đầu tiên cô bứơc sang phòng Kiệt đấy. Lát sau liền thấy Kiệt mặc quần thun áo thun đơn giản ra mở cửa.

– Có chuyện gì sao?_ Kiệt kinh ngạc hỏi, bình thừơng Du tránh xa hắn vạn dặm sao hôm nay lại tự động tới tìm hắn vậy.

– Tôi muốn nhờ anh 1 chút. Anh với Thiện rất thân sao?_ Du hơi cúi đầu, né tránh tầm mắt mãnh liệt của Kiệt.

– Cũng có thể xem là như vậy!_ Kiệt không mặn không nhạt đáp, hắn rất muốn biết lí do mà cô đến gặp hắn sau bao ngày trốn tránh a.

– À, thì tôi chỉ muốn biết trừơng anh ấy học nằm ở đâu mà thôi_ Du nghịch ngón tay, không dám đối mặt với Kiệt.

Nếu mà để hắn biết buổi tối không có hắn ở bên cạnh cô liền khó ngủ thì chỉ có nứơc nhục nhã chết mất.

– Vì sao tôi phải chỉ cho cô biết?_ Giọng Kiệt âm trầm, ngay cả xưng hô cũng đã đổi.

Du trong lòng thầm than không ổn. Không phải mấy hôm trứơc còn anh anh em em sao. Sao giờ lại xưng tôi rồi.

Nhưng mà… Cô nghe ra giọng điệu của hắn sao giống như là đang giận dỗi vậy? Không phải chứ?

– Anh còn giận tôi việc hôm trứơc? Sẽ không phải nhỏ nhen đến vậy chứ? Tôi chỉ tát anh có 1 cái liền như vậy, đó là còn chưa kể những gì anh đã làm với tôi…_ Du vỡ lẽ, ngứơc mắt lên nhìn hắn. Cô mới là ngừơi phải giận dữ nè.

– Khụ… Đựơc, tôi sẽ dẫn cô đến đó_ như cảm thấy chột dạ, Kiệt ho khan 1 tiếng liền đồng ý.

– Không cần phiền toái đến anh, chỉ cần chỉ đừơng cho tôi là đựơc_ Du nhàn nhạt đáp, đúng thật là không muốn Kiệt cùng đi. Bởi đi đâu hắn cũng tuyên bố cô là ngừơi của hắn làm ai cũng hiểu làm.

– Giờ cô có 2 lựa chọn, 1 là tôi cùng cô đi đến đó, 2 là cả hai cùng ở nhà, Thế nào?_ Kiệt hất cằm, bày ra bộ dạng cao cao tại thựơng làm Du muốn đánh ngừơi.

– Đựơc, đi thì đi, Anh còn không mau thay đồ đi_ Du hậm hực đồng ý rồi đi thẳng xuống lầu.

Kiệt cừơi thầm khi thực hiện đựơc mưu kế, xoay ngừơi đi vào phòng thay đồ. +

……

– Woa… Lớn đến vậy sao?_ Du há hốc mồm nhìn ngôi trừơng mang tên K.O Yorks.

– Vào thôi_ Còn chưa kịp để cô chiêm ngữơng hết vẻ hùng vĩ của ngôi trừơng thì Kiệt đã nắm tay cô lôi vào.

Hôm nay là hội chợ ẩm thực đựơc tổ chức mỗi năm 1 lần của trừơng nên hiện tại sân trừơng rất đông ngừơi, tấp nập ra ra vào vào.

2 bên sân là những quầy hàng nứơc uống, đồ ăn đủ loại đủ màu sắc và kiểu dáng khác nhau. Lát nữa sẽ có ban giám khảo đến mỗi quầy hàng để chấm điểm thức ăn và hình thức trưng bày. Mỗi lớp là mỗi quầy hàng khác nhau.

– nè, anh dẫn tôi đi đâu vậy?_ Cô là tới tìm ngừơi a, chứ có phải đi chơi đâu.

– Lễ hội ngày đựơc mở ra là để giúp học sinh ăn uống và thư giãn mà, không đi tham quan thì thật là uổng phí_ Miệng thì nói, tay thì vẫn tiếp tục kéo Du đi xem mấy quầy hàng.

Du tuy ban đầu chỉ hơi miễn cữơng đi theo nhưng sau đó, cô dần bị những món ăn ở những nơi này hấp dẫn. Hưng trí bừng bừng đi thăm thú khắp chỗ gặp nơi nào cũng thử món, món nào ngon liền mua về.

Chỉ 1 lát sau, 2 tay liền lỉnh kỉnh đầy đồ ăn. Quên mất luôn là phải đi tìm Minh Anh.

2 ngừơi đi đến quầy hàng cuối cùng. Không ngờ lại đụng phải Thiện ở đây. Minh Anh đứng 1 bên phụ bán.

Bốp…. Minh Anh đập mạnh vào ót của Du. Hiển nhiên là tức giận không nhẹ.

– Tao đã bảo là không đựơc ngủ quên mà, sao giờ này mới xuất hiện hả?_ Minh Anh gào lên

Kiệt ở đằng sau nhìn thấy động tác này thì hơi nhíu mày nhưng vẫn không có lên tiếng.

(Anh ấy xót đó ^_^)

– Tao… Tao có gọi cho mày rồi mà mày không bắt máy, tao đâu biết trừơng của anh mày nằm ở đâu đâu chứ?_ Du kiếm lí do thoái thoát.

Minh Anh mãnh liệt vỗ trán. Vì sợ bị làm phiền nên từ sớm cô đã để điện thoại ở chế độ im lặng. Cũng quên mất là cô chưa đưa địa chỉ cho Du.

– Thôi đựơc rồi, chuyện thì cũng đã qua. Du, em lại đây thử mấy món này đi_ Thiện muốn hạ hoả cho mọi ngừơi, vung tay giới thiệu mấy món anh làm.

Du vừa thấy đồ ăn liền sáng mắt. Tay liên tục gắp lia lịa, của chùa mà, không ăn thì thật lãng phí.

Thiện lúc này cũng thấy Kiệt, anh gật đầu xem như chào hỏi. Kiệt cũng gật đầu xã giao 1 cái.

Minh Anh nhìn theo động tác của anh mình liền thấy 1 hot boy soái ca đẹp trai sáng loáng. Lặng lẽ chụp lấy cánh tay Du, lôi cô sang 1 chỗ không xa hỏi chuyện.

– Đừng nói là mày đựơc anh trai mày hộ tống tới đây đấy_ Minh Anh thì thầm, cực kì hiếu kì hỏi.

– Nói Hộ tống thì hơi quá, tại tao không biết đừơng nên ổng đã dẫn tao đến đây đó_ Du ríu rít giải thích, lại sợ Minh Anh hiểu lầm cái gì.

– chỉ vậy thôi hả?_ Minh Anh bĩu môi, làm cô cứ nghĩ đến quan hệ sâu xa gì đó giống như trong tiểu thuyết ngôn tình.

– Chứ mày nghĩ sao hả? Quan hệ giữa tai và anh tao hoàn toàn trong sáng nhé! Mà nè, sao không thấy Sơn đâu vậy? Bình thừơng cậu ta vẫn dính lấy cậu mà. Sao nay lại không thấy bóng dáng đây cả?

Du nhìn 1 vòng xung quanh, không thấy ngừơi liền tò mò hỏi.

– Mày đừng có nhắc đến tên đó nữa, chã hiểu sao dạo gần đây hắn liền lặn mất tăm. 1 chút mặt mũi cũng không thấy_ Minh Anh thở dài, sắc mặt có hơi khác thừơng khi nhắc đến chuyện này.

Du lanh lẹ Thấy đựơc tia mất mát trong mắt Minh Anh liền nổi hứng muốn chọc ghẹo.

– Đừng nói là mày thích tên Sơn rồi đấy nhé! Có thể lắm chứ_ Du tặc lữơi, tỏ vẻ đã hiểu.

– Mày… Mày điên hả? Làm gì có chuyện đó chứ_ Minh Anh lắp bắp nói. Mặt bỗng dưng đỏ hồng 1 mảng.

– Ồ… Đỏ mặt rồi nhé. Rõ ràng là có ý với ngừơi ta mà bày đặt làm bộ nè nhá!_ Du cao giọng đùa giỡn.

– Tao… Mới không có…_ Minh Anh liên tục chối nhưng mặt thì vẫn cứ đỏ.

……

Ra về. Kiệt và Du vẫn luô giữ 1 khoảng cách nhất định.

Đột nhiên, Kiệt lên tiếng làm Du hơi giật mình.

– Xin lỗi.

– Hả? Anh vừa nói cái gì cơ?_ Du còn tửơng bản thân mình nghe nhầm nên hỏi lại.

– Anh xin lỗi, về chuyện hôm trứơc_ trong giọng nói đã bớt đi 1 phần hống hách, thêm vào đó là sự thành khẩn.

Cô biết, hắn là đang xin lỗi cô về việc trong phòng cô, làm anh Khải thấy đựơc. Nhưng mà… Vấn đề là… Cô không có nghe nhầm. Kiệt thực sự đang xin lỗi cô.

Tuy ở với nhau mới 2 tuần nhưng cô hiểu Kiệt chính là 1 tên kiêu ngạo không chị đựơc..nay hắn lại đi cúi đầu nhận lỗi với cô trứơc là sao hả. Oh My God!!!

Thế là Du ngạc nhiên trợn trừng mắt nhìn Kiệt. Quên luôn cả trả lời.

…..

Có những thứ sẽ thay đổi… Khi bạn đã yêu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.