Anh Trai Tôi Là Sắc Lang

Chương 19: Con Gái Của Ba



Khi Du vừa về đến nhà thì điện thoại lại reo lên.

_ còn chưa kịp để Du cất tiếng thì 1 giọng nói cực kì nhão nhoẹt từ đầu kia vang lên.

– Nhớ á? Thế ngừơi nào chỉ để lại đúng 1 tờ giấy rồi bỏ đi biệt tích hả?_ Vừa nghe giọng ông là cô không kiềm đựơc mà quát lớn.

Nhớ? Có ngừơi bố nào mà vô tâm như vậy không chứ? Mừơi Mấy ngày qua thậm chí còn không chịu gọi về hỏi thăm 1 lần. Cứ thế mà giao cô cho 3 ngừơi xa lạ.

Ông nhỏ giọng ủy khuất nói. Hoàn toàn không có dáng vẻ của 1 ông bố.

– Ba còn nhắc tới chuyện đó trứơc mặt con thì con… Con không thèm nói chuyện với ba nữa luôn đấy_ Du đen mặt. Cái đống áo ngực kinh tởm kia là nỗi ô nhục của cô.

Cảm thấy quăng đi thật uổng phí cho nên Hiện tại chúng còn nằm chình ình trong tủ đồ đấy. Thế mà giờ ông ba lại còn nhắc đến nỗi đau này của cô.

– 2 ngừơi sắp về?_ Nghe đến đây Du cắt lời ông, tò mò đoán.

Trầm mặc…. Xung quanh chỉ còn 1 mảnh cực kì yên tĩnh

– Đã biết_ Du hơi cúi mặt, trả lời. Cộc lốc đáp lại 1 câu rồi dập máy.

Phía bên kia, ông Minh thở dài. Ông biết, mỗi khi cô mà xưng hô cộc lốc không đầu không đuôi như vậy là cô đã giận thật rồi.

Còn Du, Ngay từ đầu cô đã không ủng hộ cuộc hôn nhân này rồi và cũng không thích nổi ngừơi đựơc xưng là mẹ kia.

À mà cô còn chưa đựơc thấy mặt mũi bà ta ra sao nữa mà. Cứ mỗi lần hẹn tới nhà là bà ta đều viện cớ, lí do này, lí do nọ. Vốn dĩ cô phải tham gia ngày cứơi của 2 ngừơi nhưng lúc đó đột nhiên lại bị bệnh.

Cô không hẳn là 1 ngừơi khó tính. Nhưng ngừơi này làm cho cô có cảm giác không ưa nổi. Và cô vẫn chưa chấp nhận ngừơi mẹ kia.

Lúc này Du bỗng nhớ đến 1 việc. Bưa trứơc cô còn chưa có xem tấm hình. sang vẽ như thế nào nữa. Tuy nói cô chỉ là ngừơi mẫu tạm thời nhưng cũng không muốn bị vẽ ra thành xấu xí đâu.

Cổc… Cốc…

– Vào đi_ Giọng nói lành lạnh mà thản nhiên của Sang.

– Anh ba, em muốn xem mấy tấm hình hôm trứơc anh vẽ em đấy_ Vừa nói vừa từ tốn đi gần lại bàn.

– Đằng kia, có vài tấm đã đựơc đóng khung ấy_ Sang không hề ngẩng mặt lên mà vẫn nhìn chòng chọc vào màn hình máy tính, tiếng đánh máy vang lên tạch tạch.

Nhìn 1 vòng cuối cùng Du cũng thấy chỗ để mấy khung ảnh. Cô tiến lại gần để xem.

Lại phát hiện 1 góc của tấm hình khác trên bàn. Du tò mò lấy ra xem. Thì thấy ngừơi trong hình chính xác là cô. Địa điểm là trứơc võ đừơng mục nát kia. Cô hơi cúi đầu, tuy không nhìn rõ mặt nhưng lại cảm thấy đựơc nỗi tang thương toát ra từ cô. Xung quanh vài chiếc lá vàng rơi tạo nên 1 khung cảnh xơ xác tiêu điều.

– Tấm hình này… Làm sao anh vẽ đựơc? Anh… Theo dõi tôi?_ Du cầm tấm hình trên tay không thể tin hỏi.

– Theo dõi? Tôi là đừơng đừơng chính chính đi theo, chỉ là cô không phát hiện đấy thôi_ Sang vẫn không hề ngẩng đầu, điềm nhiên như không đáp.

– Anh…_ Du nghẹn họng trân trối không biết nói gì cho phải. Cuối cùng bĩu môi rồi quay sang xem mấy tấm hình khác. Dù sao, vẽ là quyền tự do của con ngừơi, cô đâu có quyền cấm.

…..

Mối quan hệ giữa Du và Khải không có chút tiến triển. Chính mắt anh ấy đã nhìn thấy cô và Kiệt… Cô không nghĩ rằng anh ấy sẽ nghe cô giải thích.

Tuy anh vẫn đối xử với cô vẫn như bình thừơng nhưng cô có cảm giác. Nụ cừơi trên mặt anh lúc đó thật miễn cữơng cùng gựơng gạo.

Còn Kiệt hả? Cô trực tiếp không nhìn đến mặt hắn luôn. Kiệt cũng không có phản ứng gì nhiều chỉ hầm hừ vào tiếng tỏ ra hơi bất mãn mà thôi.

Tối đó cũng không thấy hắn chui vào phòng ngủ của cô nữa. Cũng tốt thôi.

Nhưng điều khiến cô bực bội là đột nhiên cô lại không ngủ đựơc. Cô từ trứơc đến nay đều là 1 con sâu ngủ. Cũng đã không còn bị Kiệt quấy rối, tại sao, tại sao lại không ngủ đựơc đây?

Lại 1 hồi lăn lộn cô mới nhận ra… Mấy hôm trứơc khi Kiệt ôm, cô ngủ ngon vô cùng. Dừơng như nó đã ngấm sâu vào da thịt, trở thành 1 thói quen không thể đổi. Hôm nay lại không có hơi thở của hắn bên cạnh lại cảm thấy thiếu.

….

Sáng hôm đó, Du mang theo đôi mắt gấu mèo lết xuống lầu.

– Tối qua em ngủ không ngon sao?_ khải vẫn đóng vai trò của 1 ngừơi anh lớn trong nhà, cất tiếng hỏi han.

– dạ, em không sao. Do thức khuya học bài thôi_ Du vụng về lấy 1 lí do.

Khải chỉ “À” 1 tiếng xem như đã rõ. Cũng không hỏi thêm bất kì câu nào nữa.

….

Như thừơng lệ, 3 ngừơi đi đến trừơng. Vẫn cho xe dừng ở 1 nơi gần đó rồi thả Du xuống đi bộ. Tuy lời đồn kia đã lắng xuống nhưng… Ai biết đựơc… Lỡ có những kẻ ngu ngốc gan lớn nào đó lại thích đi gây chuyện chứ.

Du Đang ngồi ngu ngơ ngắm mây ngắm trời ở ngoài ở cửa sổ thì bỗng nhiên Minh Anh hấp ta hấp tấp như bà điên chạy vào.

– Du ơi, mày đã nghe tin gì chưa?_ Minh Anh không bình tĩnh liên tục lắc tay của Du.

– Cái gì? Bình tĩnh đi rồi hẵng nói_ Du kiềm chế Minh Anh lại 1 chút, lắc thêm chút nữa chắc tay cô gãy luôn quá.

– Sao mày có thể bình tĩnh đựơc hả? Bên ngoài đang đồn ầm lên kìa_ Minh Anh trợn mắt, nhìn Du như ngừơi từ hành tinh khác rớt xuống.

– Mà chuyện gì mới đựơc?_ Du hiếu kì hỏi. Cô cũng đâu phải thuộc loại nhiều chuyện đâu mà chuyện gì cũng biết chứ!

– Nghe nói tên trùm Huyết Ảnh quay đã trở lại rồi đấy_ Minh Anh hưng phấn đến nỗi giọng run run.

– Chuyện này là thật sao? Mày nghe đựơc từ đâu hả?_ Du nhíu chặt mày, trên mặt không nhìn ra cảm xúc gì.

Huyết Ảnh? Này, sao có thể? Không thể nào. Chuyện này cô khẳng định là không thể nào xảy ra. Rốt cuộc là kẻ nào to gan dám giả mạo tên tuổi Huyết Ảnh?

– Trên diễn đàn trừơng có hàng trăm thông tin nói về chuyện này đấy, còn có cả hình minh hoạ nữa mà. Khi nào rảnh rỗi mày cũng nên lên đó xem thêm thông tin đi chứ.

– Mày mở ra cho tao xem với_ Mặt Du hơi trầm xuống, trong lòng đang mãnh liệt tức giận.

– Đây, đây, đợi tí_ Minh Anh tửơng Du cũng có hứng thú với vụ này nên rất nhanh nhẹn lôi điện thoại ra bấm bấm.

Nhìn tấm hình trên diễn đàn Du cũng ngạc nhiên giật mình không thôi.. Cô không thể tin đựơc là nó lại giống đến như vậy. Cả thân hình, mái tóc hay chiếc mặt nạ này đều giống như đúc.

Nhưng… Tại sao? Rốt cuộc là kẻ nào làm ra cái việc giả mạo này. Trong đầu Du lúc này có hàng tấn thắc mắc.

Chuyện này… Có khi nào là tên nhóc kia làm lộ. Không, không thể nào.. Cô có lòng tin tuyệt đối với Sơn. Vậy mục đích của bọn chúng khi giả dạng cô là gì?

….

.

Ra về….

Sơn vẫn như thừơng lệ đển đón Minh Anh mặc dù cô còn chẳng thèm ngó ngàng gì đến cậu cả.

– MInh Anh này, tao qua nhà mày chơi 1 chút nhé!_ Du bỗng nhiên mở. miệng.

– ừm_ Minh Anh mặc dù có hơi bất ngờ nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý.

Du ở phía sau ra hiệu cho Sơn cùng đi chung. Cô có chuyện muốn nói với cậu.

Sơn gật đầu, ý đã hiểu.

……

Ngồi trong quán 1 lát, đến khi Minh Anh vào nhà vệ sinh.

– Cậu đã nghe chuyện gần đây rồi chứ?_ Du quấy ly nứơc, nhứơng mày hỏi. Cô biết Sơn là 1 ngừơi nắm bắt thông tin rất tốt, khác hẳn với cô.

– Tớ đã cho ngừơi điều tra… Lão Đạ…à không… Cậu có nghi ngờ bất kì ai không?_ Sơn quen miệng định gọi lão đại nhưng đã kịp thời sửa lại.

– Tớ đã rời hắc đạo đựơc 1 thời gian rồi. Trứơc đó cũng đã có không ít kẻ thù, làm sao phân biệt đựơc ai với ai chứ?_ Du lắc đầu

– Vấn đề là cậu rời đi cũng lâu rồi. Tại sao bây giờ chúng mới hành động và mục đích của hành động này là gì? Có thực sự là vì trả thù như ta đã nghĩ_ Sơn nhíu mày đưa ra 1 đống nghi vấn.

– Cho tôi mựơn điện thoại của cậu…_ Du vươn tay ra.

– Đây là số điện thoại của tôi. Nếu có bất cứ thông tin gì hãy gọi cho tớ. Tớ đang rất muốn biết kẻ nào to gan như vậy. Đúng là cây muốn lặn mà gió chẳng ngừng mà_ Trả lại điện thoại cho Sơn cho khoanh tay nói…

Cô vốn dĩ đã từ bỏ cái nơi gió tanh mưa máu đó lâu rồi. Vậy mà kẻ nào lại dám làm ra việc này thách thức cô hả .

—-;

Sorry mọi ngừơi nhiều.

Ta sắp thi rồi nên cần nhiều thời gian ôn bài.

Có thể sẽ ra chậm 1 tí. Nhưng mà yên tâm… Thi xong ta sẽ ra bù a.

Ôi! Mỗi ngày đi học là mỗi ngày bị khảo bài a. Đời học sinh của ta! =_=


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.