Nơi khu vườn trong căn biệt thự sa hoa kia, tiếng hai đứa trẻ một nam một nữ đang cười đùa với nhau. Xem ra những ngày tháng phong ba bão táp của gia đình nhỏ họ Viên này đã tan biết đi từ lúc nào không ai hay.
Người phụ nữ yêu kiều tựa như nàng tiên dù đã hai con nhưng cô ấy vẫn còn hấp dẫn mê người, người chồng không thể nào rời xa cô, chỉ đến công ty thôi anh đã không chịu nổi cứ muốn rằng cô luôn phải trong tầm mắt của mình, đến nổi lấp camera trong nhà kết nối với công ty khi anh ở công ty thì camera luôn hoạt động theo dõi cô mọi hành động.
Nơi căn nhà đó luôn được người đàn ông tướng mạo hơn người kia kỹ lưỡng bảo vệ, những ngày tháng của gia đình thật không hề lo nghĩ gì cả.
_ Mẹ! nhìn xem, Nhiên Nhi có đẹp không? – tiếng của cậu bé trai tay nắm tay cô bé nhỏ đi lại nhìn người phụ nữ đẹp như thiên sứ kia.
_ Rất đẹp… tụi con rất ngoan! – Hồng Nhi mãi mê đọc sách đến khi nghe được giọng nói của đứa trẻ đáng yêu cất lên,cô mới dời sự chú ý của mình từ quyển sách sang.
_ Mẹ! Anh hai làm ý – đứa bé gái nhỏ nhắn đang được người anh mình nắm tay đứng sau lưng liền chòm lên
_ Uhm! Các con chơi đi, mẹ lấy nước cam cho tụi con nhé. – Hồng Nhi yêu kiều cưng chiều đôi má hồng phấn đáng yêu của cô bé.
Từ ngày trọng sinh lần hai đến nay đã được 4 năm, An Nhiên bé síu ngày nào nãy đã được 4 tuổi, Phúc Khôi cũng đã 10 tuổi, sự yêu thương dạy dỗ của đôi vợ chồng Viên gia đã tạo nên một cặp anh em như thiên sứ. Anh hai thiên tài, em gái tuyệt sắc, hai đứa trẻ lại rất yêu thương nhau.
Nhớ ngày mới sinh An Nhiên, Phúc Khôi suốt ngày chỉ biết đến em gái mình, có lúc cậu còn giả bệnh để được ở nhà chăm em, đến trường thì tâm trí lúc nào cũng nghĩ đến cô em gái nhỏ của mình. Cho đến lớn đứa bé cũng theo đó mà đeo anh hai của mình suốt cả buổi đến tối cũng trèo lên giường ngủ chung với anh hai cho bằng được, Hai anh em tình thương nhau rất lớn. Phúc Khang và Hồng Nhi rất hài lòng với việc khi thấy anh em đó yêu thương nhau đến như vậy Lúc đầu hai người còn sợ tính tình của Phúc Khôi thất thường lại ghét con gái nên cảm thấy có một bé gái sợ rằng Phúc Khôi lại chán ghét thì sẽ mệt cho con bé lắm. Nhưng nào ngờ lại thành ra thế này.
Cảnh nhà thật rất êm ấm, khiến Hồng Nhi không hề muốn ước thêm vấn đề gì nữa, nó đã rất hoàn hảo rồi.
Trời hôm nay cũng bắt đầu nắng rồi buổi trưa nắng rất gắt nên Hồng Nhi cầm hai ly nước đi đến khu vườn, vừa đưa cho hai đứa bé vừa nhẹ nhàng đẩy hai đứa vào nhà ” đã nắng lắm rồi vào nhà thôi hai đứa “.
Hai đứa trẻ rất ngoan, tay cầm ly nước Phúc Khôi vẫn nắm tay An Nhiên đi dắt cô bé đi vào nhà, còn An Nhiên rất vô tư tay cầm ly nước cam uống vừa đi theo anh hai mình vào nhà.
Hồng Nhi ngồi tại ghế salon, giờ này là đến phim hoạt hình yêu thích của cô và cả hai đứa nhỏ, lấy tay cầm điều kiển bấm số kênh quen thuộc. Hình như còn sớm nên chương trình chưa đến đang còn quảng cáo nên cô để luôn. Tay với lấy trái nho trên đĩa trước bàn do quản gia chuẩn bị rồi bỏ vào miệng.
_ Hôm nay! Theo thông tin vừa nhận được, Tổng giám đốc tập đoàn Viên Thành Viên Phúc Khang thường xuyên đi cùng với tiểu thư độc nhất tập đoàn Nghi Danh, nghe rằng hai công ty đang dự tính hợp tác, Tổng giám đốc Tập Đoàn Nghi Danh có ý định sẽ cho cô con gái của mình qua lại với đối tác. Thông tin họ có thật sự qua lại hay không hiện vẫn chưa làm rõ, đây là một số hình ảnh – Quảng cáo vừa hết đáng lẽ đến phim nhưng lại có một bản tin nhảy vào.
An Nhiên chưa biết gì chỉ thấy ba mình trên ti vi liền hò reo ” Á! Ba kìa, anh hai ba kìa, mẹ ba kìa ” cô bé chẳng biết gì cứ hò reo.
Phúc Khôi đang cho An Nhiên ống nước cam liền nghe được tên ba mình ngẫng đầu lên ngay, cặp mắt từ từ sắc lại lạnh hơn khi thấy những hình ảnh ba lại cười nói bên người đàn bà khác, cậu nhói lòng quay lại nhìn mẹ.
Hồng Nhi nghe tin chưa kịp nhai liền núôt trọng luôn trái nho khiến cô mắc nghẹn, phải đập ngực mấy lần nó mới xuất ra ngoài.
Thông tin kết thúc, phim hoạt hình đến, cô quay sang nhìn Phúc Khôi tỉ vẻ rất nhẹ nhàng.
_ Bảo bối! Con đừng có manh động. Đừng nói gì. Cứ gỉa vờ như chưa từng có chuyện xảy ra. – Hồng Nhi ôn nhu nói với con trai mình.
Cậu bé chỉ gật đầu lại càng làm lạ sao mẹ chẳng hề tỏ vẻ gì cả lại rất điềm tỉnh. Với tình hình như lúc nãy đáng lý ra mẹ phải tức giận lên mới đúng nhưng sao lại thảnh thơi thế này, lại còn bảo cậu phải dấu đi nghĩa là sao? Trong lòng của cậu bé vô cùng cảm thán càng thật khó hiểu.
_ Bảo bối! Mẹ biết con vẫn chưa hiểu. Thay vì mẹ phải nhãy lên thì giờ đây mẹ chỉ ngồi đó. Đây là cách bảo vệ gia đình con có hiểu không?, giờ thì dẫn em lên phòng để em ngủ trưa, ngày mai mẹ sẽ dẫn hai đứa đi xem phim nhé – Hồng Nhi nhỏ nhẹ như không, giọng nói dịu dàng chẳng một chút gì là ghen ghét.
Hai đứa nhỏ đã đi vào phòng, Hồng Nhi lúc này mới đứng dậy, gọi to Lâm quản gia, làm ông chạy hối hả đến nơi phu nhân bảo.
_ Dạ! Phu Nhân gọi tôi! – ông cuối đầu nghe lệnh, hơi thở còn đồn dập tí
_ Cháu nói với bác Lâm nghe, Bác Lâm thông báo với mọi người trong nhà là bảng tin lúc nãy xem như không biết gì cả. Không ai được nói đến, nhất là trước mặt Phúc Khang, nếu anh ấy có hỏi ông, thì ông bảo tôi cùng hai đứa nhỏ chơi trong vườn không hề xem tivi. – Hồng Nhi ánh mắt tinh nghịch nói với Lâm quản gia.
_ Tôi rõ! – Lâm quản gia có chút lạ lẫm, không lẽ cô không ghen. Nhưng mà sau 12 năm biết phu nhân ông biết mọi thứ phu nhân nói đều có lý do nên ông cũng nghe theo.
Phúc Khang lúc này còn hơn cả ngồi trên đống lửa, anh vừa xem bảng tin, bọn nhà báo rất vô phép. Dám nói xạo lại bịa chuyện, anh chỉ là đi ăn với đối tác để kí hợp đồng mà lại dám nói hẹn hò. Không biết Hồng Nhi của anh có xem được không, Nếu cô coi cô sẽ giận anh mất.
Vừa nghĩ đến anh liền mặc kệ cuộc hợp kế tiếp nhanh chóng ra khỏi tòa nhà, lái xe nhanh trở về Viên gia.
_ Hồng Nhi! – vừa về đến nhà anh chạy ngay vào thấy cô đang đứng trong bếp.
_ Khang! Hôm nay anh về sớm thế – Hồng Nhi có chút giật mình, nhưng cố gắng bình tỉnh.
_ Hôm nay thế nào! – anh bước nhanh đến chỗ cô, ôm eo cô từ sau lưng, tựa cầm lên vai cô, áp sát hai má của anh và cô với nhau giọng nói cực kì chiều chuộng.
_ Rất tốt, còn anh! – Hồng Nhi vẫn vui vẻ mỉm cười.
_ Rất tốt, anh nhớ em lắm! – vội lấy một câu lấy lòng cô.
_ Anh thay đồ đi, em vừa làm xong món sế, gọi hai đứa nhỏ dậy luôn anh nhé – cô bước sang bên trái cố ý né tránh cái ôm của anh.
Anh chẳn nói gì, thấy tâm tình của cô cũng vui vẻ, xem ra cô không có cô cái bản tin nhãm nhí kia.
Anh chuẩn bị bước lên cầu thang, dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Lâm quản gia, hiểu ý, Lâm quản gia đi theo sau anh vào phòng trước khi đi ông quay đầu nhìn vào nhà bếp. Hồng Nhi từ trong bếp thò đầu ra, nháy mắt với Lâm quản gia
_ Phu Nhân có xem gì bất thường không? – anh không thể nói với Quản Gia về bản tin đó dù sao cũng chưa biết là cô có coi hay không nếu nói thẳng ra là lộ tảy.
_ Thiếu chủ! Ý cậu là sao? – Quản gia rất bình thản hỏi, xem ra ông cũng diễn kịch hay không kém.
_ Cô ấy có xem tivi không? – Phúc Khang dù giọng rất lạnh nhưng lòng rất khẩn trương đợi câu trả lời của quản gia.
_ Dạ thưa! Hôm nay thiếu Phu nhân ở ngoài vườn cả buổi cùng cô chủ cậu chủ, sau đó cả ba lên lầu thiếu Phu Nhân ru họ ngủ sau đó xuống bếp bảo làm món xế. Và rồi thiếu chủ về – quá trời rồi, ông nói dối không ngượng mặt, cũng không đỏ mặt không chớp mắt luôn, dám hợp tác với thiếu Phu Nhân lừa thiếu chủ, chuyện mà bại lộ ông chết là chắc. Nói một đường nhưng lòng lại cầu nguyện cho cái mạng già này của mình.
_ Được rồi! Đi ra đi – phúc Khang như được thở liền nhẹ thật nhẹ lòng, phẩy tay kêu quản gia đi ra.
Sau khi thay đồ xong, anh bước ra đi qua phòng của hai đứa con mình, đánh thức anh em nhà đó dậy. Cùng xuống ăn xế, món bánh ngon thơm do chính tay Hồng Nhii làm.
Lòng của Phúc Khôi thật rất cảm thán muốn nói ngay cho ba biết nhưng mà mẹ cậu bảo phải dấu nên cũng bực bội cố dấu cái bí mật tày trời này.
Mẹ cậu cí vẻ đã có kế hoạch gì rồi nên mới bảo cậu dấu, thôi thì cứ vui vẻ đi, ngày mai xem mẹ thế nào.