Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 90: Muốn lấy gạo, phải lấy luôn cả cơm



Ngày hôm qua là một ngày khá mệt mỏi với Phúc Khang,anh không phải mệt vì đám báo chí, hay những tin tức mà là mệt vì lo lắng Hồng Nhi sẽ hiểu lầm anh sẽ không để ý đến anh nữa.

Mà điều khiến anh đau đầu hơn nữa là vì sao tin tức báo chí tung tin cực nhiều như vậy, mà Hồng Nhi lại không có động tỉnh gì, nếu như cô biết, cô nói, thì anh còn có thể mở lời mà giải thích, còn bây giờ thì cô không hề nói gì, khiến anh lại càng khó mở lời, Thật sự Viên Phúc Khang giám đốc máu lạnh lừng danh như anh lại ohair lo sợ vì một cô gái nhỏ bé như vậy, thật nhiều lúc anh không cam lòng nhưng trái tim anh lại cho điều đó là nên làm.

Reng reng reng, Đang trong đầu suy nghĩ, tiếng chuông điện thoại vang lên làm anh phải thoát ra khỏi dòng suy nghĩ kia. Không đành lòng mà nhấn nút

_ Chuyện gì? – tiếng nói lạnh hơn băng của anh vang lên trong điện thoại khiến thư ký bên đầu dây phải ngừng khá lâu mới dám đáp

_ Viên tổng! Nghi tiểu thư đến – cô thư ký mới tuyển lúc đầu rất tự tin với mình nhưng sau 1 ngày làm với Phúc Khang mới biết được thế nào là Bầu trời thế nào là vũ trụ.

_ Cho cô ta vào! – anh không thích tiếp trong phòng riêng như vậy báo chí bắt gặp được lại càng không hay, nhưng cô ta lại tìm đến, cũng vì cái hợp đồng ngàn tỉ kia mà anh cũng im lặng chờ ngày tấn công.

Tiếng bước gót ôm thanh điệu đà của thiếu nữ kia dập xuống sàn từng nhịp, có thể chơi một bản nhạc với giai điệu bước chân của cô luôn ý chứ. Cô gái trẻ này không giống như những cô gái đã bám theo Phúc Khang, cô gái này sở thích là màu trắng giống y như Hồng Nhi của anh, không biết có thật sự là bản chất của cô như vậy hay là vì đã điềutra trước nên cô như là Hồng Nhi sao chép ra 60% chỉ khác có cái mặt và dáng người gầy hơn Hồng Nhi, da cô trắng bạch chứ không trắng hồng như Hồng Nhi, bộ ngực kia lại nhỏ size hơn Hồng Nhi của anh rất nhiều ( tg: cái này là Phúc Khang để ý nha chứ không phải tác giả đâu nha =.=”)

Cô luôn nhẹ nhàng, từ tốn, cử chỉ cũng 9-10 so với Hồng Nhi. Đây cũng là điều khiến anh không chán ghét cô cho lắm vì cô không như những người kia.

Bước chân lại gần Phúc Khang hơn, cô như chẳng ngại ngùng gì cứ tiến thẳng đến anh, vẻ mặt rất từ tốn không hề biến đổi,

_ Chào Viên Tổng! – thanh âm trầm hơn. Không quá điệu đà cũng chẳng phải chanh chua.

_ Nghi tiểu thư đã đến rồi sao! Mời ngồi – lúc nghe tiếng nói của cô gái kia, Phúc Khang mới bắt đầu bỏ bút xuống, đứng lên, lịch sự mời cô gái kia.

Ánh mắt của cô gái có chút bén hơn nhưng lướt qua rất nhẹ, miệng vẫn cười thật tươi. Phúc Khang lại chẳng bao giờ để ý đến những cái cử chỉ đó, người đàn ông si tình này chỉ biết mỗi mình người vợ cùng hai đứa con đáng yêu của anh thôi. Còn ai xinh thế nào đẹp ra sao anh đều mặc kệ.

_ Nghi tiểu thư đến đây, thật quý quá, chẳng hay có việc gì mà Nghi tiểu thư phải đến tận đây? – Câu nói của anh lạnh thật lạnh, đến nổi làm cho người nghe được không thể mở lời được, chưa vào câu chuyện đã muốn kết thúc rồi.

_ Không lẽ tôi không được đến đây sao Viên Tổng? – Lời nói của cô rất ngọt, cơn tức dù có nổi lên đến đỉnh đầu cũng phải dằn xuống.

_ À không! Tôi tự hỏi không lẽ Nghi tiểu thư lại rãnh đến thế, vậy tiểu thư muốn gì? Xin hãy nói thẳng Phúc Khang tôi không có thời gian sợ rằng không thể tiếp cô lâu được! – Phúc Khang đứng lên, cầu ly trà vừa khuấy xong, uống lấy một ngụm đừng nghĩ rằng anh làm ly trà cho cô mà là cho anh.

_ Không có gì đặc biệt! Tôi đến đây muốn biết rằng anh có xem tin tức mấy ngày nay hay không thôi – Cử chỉ tao nhã, người khẽ chuyển động về phía trước, ánh mắt cô kẽ nhìn xuống nhìn về phía cái bàn trước mặt miệng nhẹ nhàng cử chỉ như muốn nhắc nhở một việc gì đó rất quan trọng.

_ Về việc tin tức! Xin thứ lỗi, Viên Phúc Khang tôi là một người hết sức bận rộn, không có thời gian để ăn nói chi là rãnh rang xem mấy tin lãm nhãm kia. – Anh thừa biết rằng cô đang muốn nói gì nhưng cứ lờ đi cho xong việc.

_ Cũng không có gì quan trọng, chỉ là họ đang nói đến việc tôi và anh giống như hẹn hò! – Nghi Huệ nhấn mạnh hai chữ Hẹn Hò

_ Tiểu thư để ý đến những lời đồn nhãm thế sao? Tôi lại nghĩ người trong cuộc phải hiểu rõ hơn những kẽ ở ngoài chứ, Tôi và tiểu thư cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đến công trường tất cả đều là bàn về công việc tôi chưa hề có một câu nói nào khiến cho tiểu thư phải hiểu nhầm, vậy sao tiểu thư lại đến đây nói với tôi chuyện này? – Phúc Khang xem như không có gì quan trọng, lại nói thẳng thừng về mối quan hệ giữa hai người.

_ Anh có biết chính vì vậy mà tôi bị người khác từ hôn hay không, họ hiểu nhầm chúng ta, giờ thì tôi không thể lấy chồng, anh tính sao về việc này? – Đến lúc này, Nhu với Mì tất cả đều dẹp bỏ, Nghi Huệ tấn công trực tiếp, không chừng chừ nữa.

_ Vậy! ý của Nghi tiểu thư đây muốn thế nào? – Anh bỏ ly trà xuống bàn, dùng ánh mắt cực băng lạnh nhìn Nghi Huệ.

_ Anh phải chịu trách nhiệm cho việc này – Nhìn thấy được ánh mắt giết người của Phúc Khang khiến cho lá gan lúc nãy của Nghi Huê bị giảm xuống khá nhiều, cô không nghĩ anh lại có loại ánh mắt đó, quen biết cũng được một tháng, dù biết ánh mắt của anh có sắt lạnh nhưng cô lại không tưởng tượng được rằng nó lại ghê rợn đến thế và ngày hôm nay anh dành ánh mắt đó cho cô. Dù người đã run nhưng cô vẫn lấy bình tỉnh để nói lên điều cần nói, Mục đích vẫn phải đạt được.

_ Tiểu thư! Chúng ta ăn một bữa cơm, không lẽ tôi phải chịu trách nhiệm cho bữa cơm của tiểu thư sao? – Phúc Khang thừa biết mọi chuyện là do cha của cô ta sắp xếp, nay lại đến đây lấy cái cơ là lũ nhà báo kia mà bắt anh phải chịu trách nhiệm nạp cô làm thiếp à… há há hình như là họ đã quá xem thường Viên Phúc Khang anh rồi thì phải.

_ Tôi giờ không lấy được chồng, mọi người đều đồn đại tôi và anh, không ai chịu lấy tôi tất cả là tại anh mà ra, vậy mà anh còn hỏi sao? – Nghi Huệ tỏ vẻ tức giận đứng dậy dụt giỏ xách sang một bên.

_ Vậy tôi phải chịu trách nhiệm sao đây? – Phúc Khang nhướng mày nhìn cô ta, ánh mắt hơn cả giết người.

_ Anh phải lấy tôi! Đó là bồi thường danh dự cho tôi – Không cần lòng vòng nữa Nghi Huệ đi thẳng vào vấn đề, giọng nói ra lệnh, bức ép đối phương kịch liệt.

_ Nghi tiểu thư! Chẳng hay cô không biết là tôi đã có vợ rồi sao? Không lẽ vị tiểu thư cao quý như cô lại muốn làm vợ lẽ sao? – Phúc Khang rất ôn hòa, bước từng bước chậm rãi về phía Nghi Huệ, câu nói rất bình thường như lại dọa người.

_ Tôi không quan tâm! chỉ cần anh lấy tôi, tôi chấp nhận tất cả, vả lại tôi tự tin rằng tôi sẽ yêu thương và chăm sóc anh tốt hơn cả người vợ hiện tại của anh nữa kìa – Đúng là một vị tiểu thư đầy bản lĩnh, được nuông chiều từ nhỏ nên Nghi Huệ luôn xem tất cả mọi việc mình làm là đúng và luôn hơn người.

_ Thật sao? – Phúc Khang mở miệng ra…. nhưng giọng nói lại không phải của anh mà là của một người con gái giọng nói cực kì quen thuộc. Đó là Hồng Nhi, Boss tỷ tỷ của chúng ta đã đến rồi. Giọng nói và ánh mắt rất cương quyết.

Hai bên tay là hai cục thịt dư đang đứng tròn xoe mắt nhìn cô gái kia. Sự xuất hiện này của Hồng Nhi khiến cho Phúc Khang đứng hình, anh không nói nên lời, cô đã biết rồi, biết rất rõ là đằng khác lại còn mang theo hai đứa nhỏ nữa chứ, giờ phút này Phúc Khang như con mèo đang ăn trộm bị phát hiện, anh chỉ đứng im không nói gì.

Hồng Nhi biết rằng kì này đã nắm lấy điểm yếu của Phúc Khang rồi, sau khi về nhà cô sẽ xử anh sau, còn bây giờ là làm việc với vị tiểu thư cao quý này trước đã.

_ Vị tiểu thư này! Cô có thật là muốn làm vợ lẽ của Viên tổng chúng tôi? Và sẽ yêu thương anh ấy chăm sóc anh ấy hơn cả người vợ hiện tại không? – Vẻ mặt Hồng Nhi bình tỉnh cực độ, từng câu từng chữ từng lại nói ra rất rõ ràng, dù người nghe có ù lỗ tai đến đâu cũng có thể nghe thấy.

_ Đúng vậy! Tôi sẽ làm được, sẽ chăm sóc và yêu anh ấy hơn cả người vợ kia – Nghi Huệ không nhận ra được cô gái đang đứng trước mặt cô là Hồng Nhi, bởi ngày thường của Hồng Nhi giản dị đến khó tả, cô rất khác so với tấm hình cưới mà Nghi Huệ được cha cô cho xem. nên việc cô không nhận ra là cũng phải lý.

Cô tự soi gương và so sánh mình với Hồng Nhi rất nhiều, dung mạo của cô cũng không kém gì Hồng Nhi, cô dư sức cạnh tranh với Hồng Nhi, cô đã luôn nói với bản thân mình như vậy, và cố gắng thay đổi bản thân cực hoàn hảo, để không thua kém người vợ đó của Phúc Khang và kế hoạch của cô là sẽ cướp Phúc Khang ngôi vị Viên phu nhân là của cô và cũng là để giúp cho công ty của gia đình họ Nghi thêm sức mạnh. Cô vừa được người chồng đẹp trai giàu có tài giỏi lại kết hợp với gia đình cô thêm hùng mạnh. Sự hi sinh này chả đáng gì cả cô được lợi chẳng hại vào đâu cho nên ngu gì mà không làm.

_ Vậy! Cô có biết rằng anh ấy đã có con chưa? – Hồng Nhi cũng quen với việc phải đuổi ong bước quay quanh anh.nên cô bình tỉnh hơn bao giờ hết.

_ Tôi không quan tâm, tôi chỉ cần biết đến Phúc Khang đã đủ còn con của vợ trước để vợ trước nuôi, chừng nào chúng tôi có con thì tôi sẽ nuôi – Nghi Huệ trả lời rất tự tin.

_ Đâu có được! Cô muốn lấy Gạo thì phải lấy luôn cả Cơm chứ, Các con lại chào Mẹ Hai đi nào! – Hồng Nhi giọng nói rất nhanh, cô phân tích rất hay đến đối thủ không kịp trở thì mọi chuyện đã được cô giải quyết xong.

_ Dạ! Chúng con chào Mẹ Hai ạ! – Dẫn đầu là Phúc Khôi, cậu bé thiên tài này hiểu rất nhanh chiến lượt của mẹ, nhầm mục đích cũng để báo thù trả thù với ba cậu nên cậu cố tình thưa thật lớn, An Nhiên vốn rất hay làm theo những gì Phúc Khôi làm nên thấy anh hai của mình khoanh tay thưa cô bé cũng làm theo, điệu bộ bắt chước của cô bé thật mắc cười. lại đáng yêu vô cùng khiến cho người ta chỉ muốn nhào đến hôn cô bé cho thật đã mới thôi.

Nghi Huệ không kịp phản ứng đã bị hai đứa nhóc kêu lớn gọi mình là Mẹ Hai…… hai chữ ” Mẹ Hai ” này cũng là khẳng định vị trí của cô sẽ có được nếu như bước vào nhà họ Viên lòng cô có chút cảm thán, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị hai đứa nhỏ chạy đến vay lấy cô, đứa đòi kẹo, đứa đòi đi chơi, chúng nó thật làm cô nhức cả đầu.

_ Buông ra, tụi bây buông tao ra,,,,, cái lũ con ních hôi hám này, ai là Mẹ Hai của tụi mày hả. Ranh con mất dạy – Không cần giữ hình tượng nữa, Cứ như bị bọc phát, Nghi Huệ mặc sức chửi rủa.

_ Cô bảo ai là hôi hám, cô bảo ai là mất dạy? – Phúc Khang nghe được những lời nói đó của Nghi Huệ, đang sĩ nhục con của anh, những đứa con anh hết sức cưng chìu là thành quả của anh và Hồng Nhi mà nay bị người phụ nữ không biết trên dưới này gọi là Hôi Hám, gọi là Mất dạy này dám nói trước mặt anh, thật là không biết đâu là trời đâu là đất mà.

_ Tôi bảo chúng nó! hai đứa ranh ma này, không biết ở đâu ra, còn người phụ nữ này nữa, cô ở đâu ra mà dám nói chuyện với tôi kiểu đó, mau đưa hai đứa quỷ này ra khỏi người tôi, thật khó chịu mà – Nghi Huệ lúc này bình tỉnh đã không còn, cô chỉ cần biết làm sao để thoát khỏi hai đứa nhỏ này trước cái đã.

_ Bảo bối! lại đây với mẹ, xem ra Mẹ Hai không thích tụi con rồi, không biết rằng ba các con sẽ cưới cô gái này về rồi sẽ hành hạ các con ra sao nữa, Ba thật nhẫn tâm có đúng không? – Hồng Nhi thật sự đang trừng phạt anh đó, cô vừa giúp anh nhưng cũng đang cho anh một bài học vì dám dấu cô trước đây mỗi khi có việc này xảy ra anh đều kêu ca với cô bắt cô phải đến nơi giúp anh, vậy mà bây giờ lại im lặng. Phải trừng phạt mới được.

_ Cô bảo gì? Con của Phúc Khang… Còn cô là ai? -Nghi Huệ có chút nghi ngờ, cô từa tựa cái khuông mặt đang cười kia, hình dung ra là nhớ lại nó thật rất quen.

_ Đây là con của Viên Phúc Khang, còn tôi là vợ của Viên Phúc Khang, Người mà nãy giờ cô nói xấu không ra gì đó, cô không nhớ à? – Hồng Nhi rất từ từ, tay phải lau vết bẩn nhỏ trên mặt bé cưng mắt không nhìn Nghi Huệ mà lại nhìn An Nhiên cực cưng chiều.

_ Cô…. là Hàn Hồng Nhi? – Nghi Huệ giống như là một kho tượng, cố gắng nói lại lời của Hồng Nhi.

_ Chính xác cô ấy là vợ tôi, còn hai đứa trẻ hôi hám kia là con tôi, sao nào? – Phúc Khang sau một hồi im lặng anh cũng đã lên tiếng, anh bước thẳng đến chỗ Hồng Nhi cùng hai đứa con của anh đang đứng, rất thản nhiên mà nói tay không an phận ôm lấy bả vai của Hồng Nhi siết chặt, ý cũng như đang muốn hối lỗi với Hồng Nhi.

Nghi Huệ không thể nói được gì, cô như chết trân ra đó, một màn bẻ mặt cực ngoạn ngục cô không thể lường trước được, cô giờ đây không thể nói thêm được gì chỉ im lặng.

_ Cô bảo hai đứa nhỏ này hôi hám, cô bảo chúng nó mất dạy, vậy xem ra cô cũng nói Viên Phúc Khang tôi cũng hôi hám và mất dạy phải không? Nghi Huệ tiểu thư, tôi nghĩ là bây giờ còn lại 18 tiếng nữa là hết một ngày, cho nên cô hãy về và tận hưởng cho hết 18 tiếng còn lại của một tiểu thư đài các đi. Vì tôi tin chắc rằng ngày mai Tập Đoàn Nghi Danh ngày mai chỉ còn là lịch sử. – Phúc Khang chậm rãi từ tốn nói ra.

Nghi Huệ sợ đến mặt không còn một giọt máu nào. Thời khắc này cô chỉ kịp lấy túi xách đang nằm trên ghế, và chạy thật nhanh ra khỏi toàn nha này, Thật nhanh về nhà cùng cha cô, vì cô cũng nhận thức được Viên Phúc Khang nói là làm.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.