Tháng Mười tại đại học S đầy mới nẻ với Tôn Noãn Tịch. Trên bầu trời xám xịt mang theo những cơn gió rét đến thấu xương. Cảnh vật bỗng chốc hoang sơ hơn cả mùa thu lá rụng! Nhưng tâm trạng của Tôn Noãn Tịch lại chẳng hề giống như vậy.
Mùa đông đầu tiên của trấn S cô sẽ đón sinh nhật vào tháng 11 sắp tới. Đây chính là điều cô vui mừng nhất.
Cuộc sống của Tôn Noãn Tịch cứ thế quay tròn như vòng tuần hoàn vậy. Cho đến khi tháng 11 bắt đầu rét đại hàn!
Mùa đông trấn S vốn đã hoang sơ và lạnh nhạt với con người. Ấy vậy mà mùa đông đặc biệt lạnh lùng với Tôn Noãn Tịch!
Cô nhớ rất rõ ngày hôm ấy. Một buổi sáng như thường lệ của đại học S, một coi gái đang chạy trên sân trường. Trong lòng thầm rủa cáu sân to tướng khiến cô không thể chạy một mạch được. Điều này làm cô suýt nữa vào học muộn!
Tiết học nhanh chóng bắt đầu và kết thúc sau 4 tiếng! Tôn Noãn Tịch men theo con đường cũ để về kí túc xá. Con đường này chải dài bởi bóng hoa tử đằng tím ngắt, hàng hó hồng leo bám víu vào bức tường hai bên.
Con đường đi về kí túc xá nữ sẽ qua văn phòng của giáo sư An. Mỗi lần như vậy đều nghe thấy tiếng thầy bàn bạc với học trò về một vấn đề gù đó.
Tiếng thầy qua ô cửa chậm rãi nói. Tôn Noãn Tịch như thói quen cũ dừng lại nghe lén dôi chút.
Bên trong phòng đều đặn chuyền đến,cuộc bàn bạc của giáo sư An chưa kết thúc
– Tiểu Lục! Em nên tận dụng cơ hội này. Bên đại học Anh chỉ mở ra với sinh viên năm hai ưu tú nhất! Em nên suy nghĩ lại về câu trả lời của em!
Lục Triển Bách không vội nà nói.
– Giáo sư An! Em biết điều này nhưng ở Trung Quốc em có nhiều việc phải làm, em còn có cả bạn gái làm sao cô ấy có thể chấp nhận được khi em phải xa cô ấy đến tận 4 năm!
Phải. Tôn Noãn Tịch từ lúc bắt đầu biết nói vững đến giờ này đều quen ỷ lại anh. Trong thâm tâm luôn cho rằng anh ở bên cạnh. Nếu cô ấy buồn anh sẽ đến tâm sự hay khiến cho cô vui, ít nhất cũng sẽ là nơi khiến cô có nơi dựa dẫm. Những lúc vui cũng có thể yên tĩnh ngắm nhìn cô. Đối với cuộc sống của anh và cô mà nói cả hai đã cùng nhau đi hết cả một thời thơ ấu,cùng nhau trải qua lứa tuổi dậy thì cùng nhau trưởng thành một niên thiếu… Tất cả suốt 16 năm nói nôm na cũng có thể cho rằng anh và cô đã trở thành một phần tất yếu của cuộc sống.
Vì thế mà nói đi, là đi được sao?
Giáo sư An tiếp tục nâng kính, đều đều giọng
– Tuổi trẻ các em chỉ có một, yêu đương cũng là một điều hạnh phúc trong thanh xuân nhưng sự nghiệp cũng chỉ có một thời, huy hoàng cũng chỉ có một thời điểm. Đây chính là lúc em tỏa sáng, đây là bước đệm cho sự nghiệp của em! Học Y chính là học cả đời cũng không thể hết cũng như các lĩnh vực khác vậy! Điều mà Trung Quốc không thể cho em được đầy đủ đó chính là kiến thức. Vì thế lần ra nước ngoài như thế này là một cơ hội để em có một sự nghiệp trong tay! Tình yêu tuổi thanh xuân chính là một tình yêu khó có một cái kết có hậu! Em hiểu chứ!
An Triều ông cũng vậy. Cùng từng có thanh xuân và trải qua thanh xuân. Cũng từ có mối tình và trải qua mối tình. Nhưng rồi lại bọ thời gian cưỡng ép đến mức tình yêu của ông cũng chỉ còn là một vỏ bọc! Có thể tình yêu của thanh xuân sẽ trở thành một nửa của cuộc đời chính mình và đi đến cuối cùng của cuộc đời như nó chỉ chiếm 10 trên 100%. Đừbg vội vàng đánh cược tình yêu của mình trên tổng số 10% ít ỏi đó. Sự nghiệp có rồi hẵng bắt đầu đi tìm lấy bản thân và trả lời cho bản thân! Đó là điều mà An Triều muốn nói cho Lục Triển Bách
Tầm nửa tiếng sau tiếng mở cửa được bật ra, tiếng bước chân cũng tiếp nối luôn. Trên đường hành lang dài hút này chính là một thanh niên chững chạc với tầm vóc cao, người săn chắc nhưng lại mang đầy suy tư.
Anh hoàn toàn không biết cô gái anh yêu đang đằng sau bức tường đã nghe toàn bộ câu chuyện của anh.
Hóa ra cô cuối cùng đã trở thành một viên đá nặng nề ngáng ngang con đường của anh…