Lục Triển Bách đanh vẫy tay về phía cô làm gây sự chú ý khiến cô thoát khỏi dòng suy nghĩ kia.
Lục Triển Bách đứng dưới khu thi đấu trên mình nhễ nhại mồ hôi. Điều này chứng tỏ anh đã sử dụng sức của mình nhiều cỡ nào!
Nhưng lại thay! Nụ cười của anh vẫn tươi rói như vậy. Trên mình vẫn còn nhiều sức sống như vậy!
Tôn Noãn Tịch nhìn Lục Triển Bách, định vội vàng đứng lên tiến đến chỗ của Lục Triển Bách. Nhưng từ đằng sau chuyền đến tiếng gầm rú của những nữ sinh đằng sau cô.
Học có phải ăn nhiều dưa bở quá cho nên tưởng bở không?
Tôn Noãn Tịch ái ngại nhìn Lục Triển Bách. Nhưng quay ra lại chẳng thấy đâu hết!
Bỗng dưng một thứ gì đó chắn ngang tầm nhìn của cô khiến cô không thể nhìn về phía trước được nữa!
Tầm nhìn bị gián đoạn đương nhiên Tôn Noãn Tịch sẽ phải ngước trông lên kẻ nào to gan như vậy.
Gương mặt và nụ cười sáng trói lại hiện hữu lên. Nhưng lần này lại rõ hơn nhé!
Lúc cô đang nghi ngờ về số đám đông đó thì Lục Triển Bách đã vượt qua mà đến trước mặt cô như lúc này!
Thật vi diệu đi?
Toon Noãn Tịch tuy không nói nhưng trong lòng và ngoài mặt thể hiện rõ mồn một ‘ ta rất hài lòng ‘ mà nhìn đám bạn của mình.
Lục Triển Bách kéo Tôn Noãn Tịch đi đến trước cửa phòng thay đồ. Bảo đợi mình.
Vụ việc này đương nhiên không qua khỏi mắt của đám đông đó. Cô không lạ gì khi Lục Triển Bách đi đâu cũng có fans! Nhưng số fan này có thể nói là lên đến nửa cái trường đại học S này rồi!
Cô cứ có cảm giác như số lượng fan của anh ngày càng lớn dần vậy. Liệu chứ cái đà này có thể lên tới hàng chục triệu được không?
Năm mẫu giáo cô đi học cùng mấy chị trong xóm đến trường kiền nhìn thấy một tốp nữ sinh chốn cha mẹ mà đứng trước cổng nghênh đón Lục Triển Bách. Cô chị đại hôm đó cầm một bó hoa dại hái ven đường mà chạy đến ‘thổ lộ ‘ với Lục Triển Bách mặt lạnh đó. Lục Triển Bách không nhìn đến tâm ý mấy năm của người đàn chị sắp không còn học ở đây mà vứt luôn cả quà và lời thổ lộ xuống tận cùng của Trái Đất. Hoàn toàn không đem để vào đầu!
Khi lên tiểu học Lục Triển Bách ngay từ lần bước chân vào học liền dành được sự chú ý từ các thầy cô, bạn bè ngay cả những đàn chị!
Ngay khi mới học năm thứ hai ở đây liền được một chị lớn hơn ba tuổi thả thính. Năm thứ ba thì gặp lại cô chị đại của bốn năm trước. Lên tới năm thứ năm liền ngang nhiên chính thức chiếm chức soái ca của một người anh khóa trên. Tạm thời nhận thư tình thay anh ta. Thậm chí lần này còn nhiều gấp bội hơn đàn anh nhiều!
Lên đến năm thứ sau. Năm cuối cùng của tiểu học anh trở thành đối tượng của các cô gái. Nhưng dù gửi thư như thế nào anh liền đem ra bãi rác sau trường mà đốt.
Người ta bảo anh tuyệt tình. Nhưng thực tế mà nói anh chỉ làm theo những cảm tính của mình. Không thích là không thích chẳng nhẽ phải áp buộc bản thân nhất định phải đồng ý sao?
Khi anh lên trung học số người là fan cảu anh lên tới nghìn người. Phải gấp đôi khi ở tiểu học.
Lên tới cấp ba danh tiếng liền hàng ngày có một phần ba số người là fan của anh đều đặn gửi thư với quà bánh. Lúc đó cô lén đếm tất cả tổng số lá thư gửi đến cho anh tổng cộng là hai nghìn năm trăm tám ba. Con só khủng khiếp khiến cô không thở được! Nhưng đây chỉ là một phần ba!
Chắc bây giờ anh ấy phải có tới bảy nghìn người rồi!
Anh thực sự rất nổi tiếng còn cô lấy một chút tiếng tăm cũng không có!
Nhan sắc bình thường, học lực bình thường, gia cảnh bình thường,… Tất cả đều bình thường lấy đâu ra sự tự tin mà đứng cạnh anh?
Bước từ trong phòng thay đồ ra Lục Triển Bách bảnh bao trong bộ đồ công sở.
– Sao anh làm gì trong đó mà lâu vậy?
– Anh còn tắm nữa nên hơi lâu!
Lục Triển Bách nhìn cô ái ngại.
– Em chưa nhận phòng à?
– Chưa!
Tôn Noãn Tịch giật mình. Sao cô lại không nhớ ra được chứ!
– Đi! Anh giúp em lấy phòng kí túc xá!
– Hưm! Em đi cùng anh thì chỉ có chết!
Cô vểnh mũi lên, hất hàm ra mặt.
– Sao mà phải chết?
– Khiếp, anh biết một khi fan của anh đè em có khác gì sóng thần chàn vào Nhật Bản hay không?
Lục Triển Bách gật gật đầu hiểu ý…
– Nhưng fan cảu anh rất thân thiện!
Lục Triển Bách! Cô muốn dùng dao đâm chết người này a! Làm gì có cái chuyện tình địch xuất hiện đứng cạnh bên thần tượng của mình!
Lục Triển Bách liền kéo Tôn Noãn Tịch đi về phía khu C để nhận phòng.
Giữa đám đông nghịt người hai người nào đó nắm tay đi về phía trước…
Liệu mai này có như thế?
– —————————-
1,2K phiếu sẽ ra chap nhé mn