Nếu Muốn Rời Khỏi Tôi, Em Hãy Giết Tôi Đi!

Chương 5



Khay thức ăn, thìa, chén và 1 ly nước lăn lóc dưới nền.

Hải Băng vừa kịp định thần thì nhận ra tóc và cả 1 phần áo trên vai đã ướt sũng, loang lỗ nước chấm và cả nước hoa quả.

San San cũng đã chạy đến với tay lấy hộp khăn giấy trên bàn cạnh đó lau lau phủi phủi cho cô.

“Mày không sao chứ?”

“Tao không sao.” – Hải Băng lắc đầu.

“Sau này đi nhớ nhìn đường, bẩn hết cả người tôi rồi đấy.” – Chàng trai đụng phải Hải Băng vừa phủi phủi vai áo vừa nói.

Hải Băng ngước mắt lên nhìn người con trai trước mặt, hắn khá điển trai với kiểu tóc undercut, nụ cười hình bán nguyệt vô cùng thu hút. Nhưng con người lại ngược lại với vẻ ngoài đó, rõ ràng hắn đụng phải cô mà còn cuồng ngôn.

Đâu đó đã vang lên tiếng xì xào bàn tán. Hải Băng định mở miệng cãi lại hắn nhưng đã bị San San chặn ngang.

“Đi, tao đưa mày về thay đồ.” – San San kéo Hải Băng định bỏ đi.

“Này, định bỏ đi dễ vậy sao? Không định xin lỗi à?” – Hắn hằn giọng, vừa cho tay vào túi vừa hách mặt lên.

San San vội kéo Hải Băng đến gần, ghé sát tai cô, nói nhỏ.

“Anh ta là anh trai đẹp mà tao nói mày chưa gặp đấy. Anh ta rất ngạo mạn, hách dịch, nổi tiếng đào hoa. Tốt nhất không nên gây chuyện với anh ta.”

Hải Băng không nói gì, khẽ cúi đầu.

“Tôi xin lỗi.” – Rồi quay người định bỏ đi.

“Không phải xin lỗi là xong đâu.” – Hắn nhếch mép.

“Anh còn muốn gì?”

Bao nhiêu con người trong căn tin ngưng mọi hoạt động, tất cả chạy đến quay quanh cô và hắn.

“Đền.” – Hắn nhún vai, nghiêng đầu cười khoái chí.

Hải Băng xiết chặt tay. Hắn thật đáng ghét, chính hắn đụng cô trước, cả người cô phải hứng trọn khay thức ăn của hắn, cô không 1 lời trách mắng vậy mà lại phải xin lỗi hắn. Nhưng cô mới đến trường này vài hôm, không muốn gây thù chuốc oán, nhịn, cô đành phải nhịn.

“Anh gọi món đi, tiền tôi trả.”

“Ok.” – Hắn bước đến quầy gọi thức ăn. – “Cho 3 phần giống vừa rồi.”

Hải Băng bất ngờ, quay ra sau trợn mắt nhìn hắn. Hắn nhếch mép cười khiêu khích.

“Sao? Ý kiến gì?”

“Anh…” – Hải Băng không nhịn nổi, quát.

“Mày đùa vậy đủ rồi Lập Dương.”

Minh Khánh bước ra từ đám đông, đứng về phía Hải Băng, có cả Thiên Phong và Khải Hòa.

“Lắm mồm. Chuyện của tao, không liên quan mày.” – Hắn hách mặt lên trời.

“Tại sao không?”

Lập Dương bật cười, đi đến trước mặt Minh Khánh. Mang tiếng là 4 “hotboy” của trường nhưng luôn chia ra 2 phe. Lập Dương lúc nào cũng muốn gây hấn với Thiên Phong, vì công ti nhà hắn và công ti nhà Thiên Phong luôn là đối thủ trên thương trường, nhiều lần bị công ti nhà Thiên Phong giành cơ hội làm ăn nên hắn cũng ôm thù.

“Nói xem, liên quan như thế nào?”

Minh Khánh hơi lưỡng lự, khẽ quay sang nhìn Hải Băng, lúc này mặt cô còn nghệch ra không hiểu chuyện gì đang diễn ra trước mắt.

Lập Dương đưa mắt nhìn sang Thiên Phong, khểnh miệng cười. Thiên Phong vẫn vẻ mặt lạnh lùng, đứng quan sát mọi chuyện, từ đầu đến giờ không nói lời nào. Cậu quay sang nhìn Hải Băng, nhìn những lọn tóc ướt còn nhỏ giọt lên áo, nhìn thân hình bé nhỏ khẽ run lên vì lạnh. Cậu huých tay vào tay Khải Hòa….

“Sao? Nói xem.” – Lập Dương khiêu khích.

“Em ấy…”

Minh Khánh định nói thì bị Thiên Phong kéo đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người.

“Chuyện tới đây chấm dứt.” – Thiên Phong đứng lại, lạnh lùng quẳng cho Lập Dương 1 câu ngắn gọn rồi kéo Minh Khánh rời khỏi căn tin.

Lập Dương cũng phát hiện Hải Băng và cả bạn của cô đã biến mất từ lúc nào rồi. Hắn hặm hực đấm tay lên bàn.

“Thanh toán rồi. Ăn ngon miệng.” – Khải Hòa đem 3 phần ăn đến trước mặt Lập Dương, cười khẩy rồi cũng quay mặt bỏ đi. Ở đây, có 1 kẻ đang tức đến mắt nổ đom đóm.

____________

Nhà giữ xe…

“Mày ở lại đi, tao lái xe về 1 mình cũng được.”

“Ừ, tao sẽ xin cô cho mày vắng phép tiết đầu.”

San San đeo nón bảo hiểm lên cho con bạn rồi cũng hí hửng hét lên.

“Mày biết không, nãy anh Khải Hòa bắt chuyện với tao kìa. Không nhờ có anh ấy tao với mày làm sao an toàn ra đây được. Anh ấy cứ như 1 thiên thần đến cứu giúp mình vậy á.”

Hải Băng mỉm cười gõ lên trán San San.

“Còn có anh Minh Khánh và… Thiên Phong nữa mà.” – Cô chợt dừng lại, ngẫm nghĩ 1 lát rồi nói tiếp. Thiên Phong không hề nói 1 câu nào, nếu là 1 người khác thì sẽ chẳng để ý đến sự có mặt của cậu, vậy mà cô vẫn để ý, chẳng rõ là tại sao, cô chợt lắc đầu, càng lúc càng thấy bản thân thật khó hiểu. – “Thôi, tao đi đây.”

“Ừ.”

Rồi Hải Băng dẫn xe ra khỏi cổng.

….

*Renggggggggg…*.Tiếng chuông báo hiệu vào học.

Học sinh lần lượt vào lớp, sân trường trở nên im ắng. Riêng Thiên Phong, Khải Hòa và Minh Khánh thì vẫn thông thả bước trên hành lang, có vẻ họ không vội vào lớp. Mà cũng chẳng giáo viên nào dám bận tâm đến việc sẽ phạt cả 3 tội vào lớp trễ, họ còn muốn tiếp tục công việc, không muốn đụng chạm đến những người lắm tiền, lắm quyền thế rồi chuốc họa.

“Sao tao thấy mày quan tâm cô gái ấy quá vậy?” – Khải Hòa cười ẩn ý hỏi Minh Khánh.

Minh Khánh bước nhanh hơn, vờ như không nghe thấy, 1 tay cho vào túi quần, tay còn lại vuốt vuốt tóc các thứ.

“Dám lơ bố à?” – Khải Hòa chạy đến đánh vào đầu Minh Khánh rồi vọt chạy, Minh Khánh đưa tay vịnh chỗ vừa bị đánh rồi đuổi theo Khải Hòa. – “Thằng này ngon.”

Bỏ lại 1 mình Thiên Phong chậm rãi đi phía sau. Vẫn dáng vẻ vừa cao ngạo vừa lạnh lùng.

Bất giác, Thiên Phong dừng lại trước toilet nữ.

Có tiếng nói vọng ra từ bên trong làm cậu rất muốn tìm hiểu…

“Sao rồi? Việc Nhã Ân bảo mày với tao làm đấy? Có chắc sẽ êm xuôi không?”

“Mày yên tâm. Nhanh gọn trong 1 nhát kéo. Đảm bảo không sai sót.”

“Có ác quá không?”

“Ai bảo mới ngày đầu đã làm con Ân không ưa, mà chẳng phải đó giờ vẫn vậy sao? Mày cứ lương thiện bất ngờ vậy?”…..

Thiên Phong lắng nghe xong cuộc đối thoại của họ, khẽ chau mày nghĩ ngợi trong vài giây rồi lại trở về gương mặt lạnh lùng vốn có, cậu bỏ đi.

…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.