Hải Băng lái xe chầm chậm trên con đường xe cộ qua lại tấp nập. Vì cô mới biết chạy xe vẫn chưa vững tay lái nên cô chẳng dám chạy trên 50 km/h, vả lại đây là xe cô mượn của chị, nhỡ mà hư thì có nước bị chị dầm cho 1 trận.
Sau khi rời đường lớn, Hải Băng rẽ vào hẻm nhỏ, ít xe qua lại. Vừa chạy xe cô vừa suy nghĩ. Chẳng lẽ vừa chuyển về đây sống cô đã bị ngay sao quả tạ chiếu vào người, cứ gặp hết rắc rối này đến rắc rối khác. Cô thở dài ngao ngán, phải chi gia đình cô không chuyển về đây thì tốt biết mấy, sống ở thị trấn có thể không vui và náo nhiệt như thành phố nhưng ít ra cô có thể tìm đến nơi cô muốn đến bất cứ lúc nào. Giờ sống ở đây, muốn đến đó, cũng không được…
Trời dần vào thu, ánh nắng cũng không còn gay gắt nữa thay vào đó là từng đợt gió thu mát rượi. Hải Băng tăng tốc, chạy nhanh hơn để gió khẽ luồn qua tóc, nhẹ lướt vào vành tai, vừa mát vừa dễ chịu. Và tất cả làm cô nhớ đến 1 người.
Là người cô luôn gọi là Đầu Đất dù biết người ấy sẽ chẳng vui khi biết cô gọi mình bằng cái tên khó nghe như vậy.
Cậu ta chính là mối tình đầu của Hải Băng. Mối tình đầu vừa thầm lặng vừa giản dị, cũng là vào 1 mùa thu, mặc dù cô không hề thổ lộ nhưng vẫn cảm nhận được trái tim của 2 người nhiều lần hòa chung nhịp. Nghe có vẻ hư cấu nhưng chỉ những người đang yêu thì mới có thể lí giải. Cô không rõ đó là sự cảm mến hay thật sự đã yêu cậu ta nhưng dù gì trong tim cô vẫn tồn tại 1 người tên Đầu Đất….
“Sao… sao dừng xe không được. Cái thắng xe…” – Hải Băng bóp mạnh cái thắng xe nhưng vô ích, xe vẫn cứ chạy với tốc độ khá nhanh.
Xe bắt đầu lạng, Hải Băng run sợ nên không còn cầm vững tay lái, cô hốt hoảng hét toáng lên nhưng xui thay chẳng có 1 bóng người nào hết. Xe mà không dừng thì chắc có đâm vào cây bên đường hay đâm thẳng vào nhà người khác mất. Có nhảy xuống thì không gãy chân cũng thương tích đầy mình. Sao đây? Phải làm sao đây? Hải Băng không còn đủ bình tĩnh nữa, nước mắt giàn giụa.
“Con chưa lấy chồng mà… hức… con còn chưa gặp lại Đầu Đất, con chưa muốn chết huhu…” – Cô hét lên trong tuyệt vọng, cô nhắm tịp mắt lại.
*Bin bin*
Hải Băng mở mắt ra nhìn nơi vừa phát ra tiếng kèn xe. Cô bất ngờ, mở to 2 mắt nhìn. ‘Tại sao… cậu ta lại ở đây?’
1 chiếc mui trần chạy bên cạnh Hải Băng. Sẽ không bất ngờ nếu người ngồi trong xe không phải Thiên Phong nhưng thật sự lại là Thiên Phong. Vẫn vẻ mặt lạnh lùng vốn có, Thiên Phong nhìn Hải Băng nhưng sâu trong đôi mắt màu xám khói ấy xen lẫn 1 chút lo lắng. Trong khoảnh khắc, 4 mắt nhìn nhau, có điều gì đó khó nói, cứ ứ lại nơi cổ họng của Hải Băng.
Chợt, tiếng gió rít lên mạnh mẽ, Hải Băng nhận ra chếc xe đang lao nhanh hơn và trước mặt là vòng xoay, không bẽ lái nhanh thì chỉ có đâm thẳng vào đấy, chết mất.
Hải Băng dùng 2 tay vịnh chặt tay lái định liều mạng bẽ lái, nuốt nước bọt….
“Ngồi yên.”
Hải Băng khẽ giật mình, cô không biết Thiên Phong đã nhảy lên xe của cô từ khi nào rồi. Không 1 chút tiếng động hay là do gió thổi quá mạnh làm cô không nghe thấy? Hải Băng quay ra sau nhìn Thiên Phong rồi không nghĩ ngợi gì nhiều, ngoan ngoãn ngồi yên. Thiên Phong giữ thăng bằng rất giỏi, cậu đứng sau xe rồi chợt bế cô dậy.
“Ấy! Anh… anh làm gì vậy?”
Thiên Phong không nói gì, ôm trọn cô vào lòng rồi nhảy xuống. Cả 2 cuộn tròn lăn vài vòng trên thảm cỏ xanh ven đường.
“Áááááá…*
______________
Nhã Ân lật đật chạy lên tầng 3 tìm đến lớp Thiên Phong. Thấy Khải Hòa và Minh Khánh đang đứng ngoài hành lang, nhỏ vội chạy đến hỏi.
“Anh Hòa, anh Khánh, 2 anh có thấy anh Thiên Phong đâu không?”
“Tiết 1 thì đã không thấy nó vào lớp, anh cũng chẳng biết nó đi đâu nữa?” – Khải Hòa nhún vai trả lời.
“Không thấy xe nó trong nhà xe, điện thoại không bắt máy, chắc nó cúp học rồi.” – Minh Khánh nói.
“Có bao giờ nó cúp học mà không gọi 2 đứa mình đi cùng đâu, sao hôm nay lại đi 1 mình?”
Minh Khánh lắc đầu, cậu có vẻ hơi suy nghĩ gì đó.
“Vậy thôi em về lớp trước đây.”
Vẻ mặt Nhã Ân hơi buồn, crush không có ở đây thì đành quay về lớp vậy.
……
Nhã Ân vừa đi tới chân cầu thang thì chạm mặt Lập Dương. Nhỏ và Lập Dương cũng chẳng mấy hòa hão với nhau nên nhỏ định cười chào hỏi cho có lệ rồi vội đi lướt qua.
“Nhã Ân.” – Lập Dương cất tiếng gọi.
Nhỏ đứng lại, quay ra sau.
“Có gì không?”
Lập Dương cho tay vào túi quần, thong thả bước đến trước mặt Nhã Ân, hắn nhếch mép cười.
“Em thích thằng Phong phải không?”
“Không liên quan anh.” – Nhỏ nở 1 nụ cười có ý hơi khinh, vừa vòng tay trước ngực vừa trả lời.
“Anh biết là không liên quan gì anh, nhưng anh chỉ muốn nhắc nhở em 1 vài điều thôi.” – Lập Dương cười.
Nhỏ hơi ngờ vực rồi tiến lại gần hắn. – “Được, anh nói đi.”
Hắn nhếch mép cười. – “Anh chỉ muốn nhắc em, phải trông chừng thằng Phong cho thật kĩ nếu em còn muốn có nó.”
“Ý anh là sao?”
“Em thật sự rất xinh đẹp, anh tự hỏi tại sao thằng Phong lại bỏ mặc 1 cô gái vừa xinh đẹp vừa thật lòng với nó như vậy? Hay là… em làm người yêu anh nha.” – Hắn đưa tay nụng cằm nhỏ, cười đểu cáng, nhỏ vội gạt phăng ra.
“Không còn gì nữa thì anh ở lại, tôi đi trước.” – Nhỏ ném cho hắn 1 nụ cười nhếch rồi quay đầu bỏ đi. Nhỏ cũng đâu phải dạng vừa (!).
“Anh chỉ đùa tý thôi, em đâu cần bỏ đi vội. Thật ra điều anh muốn nói là thằng Phong của em có vẻ khá quan tâm đến cô gái tên Hải Băng, nên anh nghĩ em nên để tâm đến.”
Nhã Ân bước được vài bước thì khựng lại vì câu nói của Lập Dương. Nhỏ quay đầu lại.
“Quan tâm?”
“Đúng vậy. Chắc em cũng đã nghe nói chuyện xảy ra lúc sáng trong căn tin rồi chứ?” – Lập Dương tiến lại gần Nhã Ân.
“Có nghe nói.” – Nhỏ gật đầu, lí do nhỏ đến tìm Thiên Phong cũng là vì muốn hỏi chuyện đó.
“Em nắm bắt thông tin nhanh đấy. Thật ra thì lúc đầu anh trai của em đã đứng ra giúp Hải Băng nhưng cuối cùng người giúp em ấy chính là thằng Phong. Anh có nghe vài người chứng kiến mọi chuyện kể lại, họ thấy thằng Phong nói nhỏ với Khải Hòa đưa Hải Băng ra khỏi căn tin, còn dặn dò rất kĩ là lấy áo khoác của nó lau khô tóc cho em ấy. Sau đó còn dùng thẻ của mình mua phần cơm đền cho anh giúp em ấy nữa. Không phải là quá quan tâm sao?” – Hắn ghé vào tai nhỏ, thủ thỉ.
Nhỏ không nói 1 lời nào, chỉ biết xiết tay thật chặt, nhỏ vô cùng phẫn nộ. Từ trước tới giờ, tính tình của Thiên Phong như thế nào nhỏ là người hiểu rõ hơn ai hết. Thiên Phong sẽ không xen vào bất cứ chuyện của ai nếu chuyện đó không liên quan đến cậu hoặc bạn bè thân thiết của cậu, vậy mà chỉ là 1 con nhỏ mới gặp chưa đầy 1 tuần đã quan tâm đến như vậy.
“Thật ra thì anh cũng không muốn quan tâm chuyện này làm gì, nhưng anh thấy lạ, điều đó không đúng với tính cách của thằng Phong. Thôi, không còn gì nữa thì anh đi trước, tạm biệt em.” – Nói rồi hắn vỗ vỗ tay lên vai kiểu như trấn an Nhã Ân rồi bỏ đi.
Nhã Ân đứng như trời trồng, nhỏ càng xiết chặt tay hơn, mắt nhỏ hiện lên những tia đỏ…..
“Đợi đấy, tao không để mày dễ dàng tiếp cận được anh ấy, anh Phong là của tao.”
…….